Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 13 - Đối Mặt Với Dạ U

Diệp Ức Lạc

2024-05-16 11:39:57

Trình Chu đi đến cửa hàng chuyên dụng để mua lại một chiếc balo mới, mua thêm một số loại thuốc thường dùng, mua thêm một số thức ăn rồi quay trở lại chung cư. Chiếc xe ba bánh kia đã bị Trình Chu ném lại ở dị giới bên kia rồi, Trình Chu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà phải mua thêm một chiếc nữa, sau đó hắn lại chất đầy thức ăn lên.

Thỉnh thoảng Trình Chu cũng thử truyền tống đến dị giới một vài lần nhưng mà đến nay hắn cũng không thành công một lần nào cả. Cuối cùng, sau 5 ngày thử liên tục thì hắn cũng đặt chân đến dị giới thêm một lần nữa. Chào đón Trình Chu chính là một đôi mắt đen láy của Dạ U đang đứng ở góc trong hang động.

Trình Chu nhìn thấy đôi mắt này hắn cũng bối rối mà xuống xe luôn.

Trình Chu căng da đầu mà chào hỏi: “Chủ nhân, ngài có khoẻ không?”

Trình Chu thầm nghĩ: Tốc độ dòng chảy thời gian của hai bên là như nhau, bên này cũng đã trải qua vài ngày, Dạ U không rời đi sao? Ở trong sơn động thối hoắc này vài ngày thật sao? Cũng không dễ dàng gì với Dạ U rồi.

Dạ U híp mắt rồi cười lạnh một tiếng mà nói: “Chủ nhân sao? Ngươi còn nhớ rõ người chủ nhân là ta sao? Đã qua vài ngày, rốt cuộc ngươi cũng đã trở lại à?”

Trình Chu nhìn Dạ U rồi nói: “Tôi cũng muốn quay trở lại từ lâu rồi, nhưng mà tôi không thể quay trở lại mà. Chủ nhân, mấy ngày nay ngài đều ở chỗ này sao?”

“Ta còn ở chỗ này làm cho ngươi thất vọng sao?” Dạ U cười lạnh nói.

Trình Chu lắc đầu rồi nói: “Không đúng đâu, thuộc hạ rất vui lòng vì chủ nhân là ngài mà vào sinh ra tử.”

Dạ U hừ lạnh một tiếng mà nói: “À, hoá ra còn vào sinh ra tử sao? Không nghĩ tới ngươi còn có suy nghĩ trung thành như vậy, thật là ngoài ý muốn đấy nhỉ?”

Trình Chu tươi cười mà nói: “Chủ nhân thực lực phi phàm, vì ngài cống hiến sức lực là vinh dự của tôi.”

Dạ U híp mắt rất khinh thường mà nói: “Miệng lưỡi trơn tru, đáng tiếc ta không thích bị ngươi xoay vòng vòng.”

Trình Chu: “….”

Không để hắn xoay vòng sao? Thật tốt quá rồi, hắn cũng không thể nào nặn ra thêm bất kỳ lời khen tặng dối trá nào nữa đâu.

Dạ U tựa hồ cũng cảm ứng được suy nghĩ của Trình Chu rồi hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Trình Chu bước tới trước mặt Dạ U rồi mặt dày mà dò hỏi: “Chủ nhân, ngài biết làm sao để tu luyện đấu khí không?”

Dạ U dùng ánh mắt vo cùng sắc bén mà nhìn chằm chằm Trình Chu một hồi, trên mặt Dạ U cũng lộ rõ vẻ giễu cợt mà nói: “Cuốn sách mà ngươi đang cầm chính là cuốn nhập môn đấu khí đấy, nếu ngươi biết chữ thì ngươi có thể đọc hiểu ngay lập tức thôi. Nhưng mà đáng tiếc là ngươi mù chữ nhìn không hiểu, phải không?”

Trình Chu từ trên người Dạ U mà đột nhiên nhìn thấy được bóng dáng của vị học bá Hồng Quả Quả (红果果: hóngguǒ guǒ) đang chế giễu một kẻ học tra là hắn đây.

Trình Chu cũng thở dài trong lòng thầm nghĩ: Người dưới một mái hiên không thể không cúi đầu, học tra chính là không có nhân quyền.

Trình Chu mỉm cười rồi nói một cách vô cùng nịnh nọt: “Chủ nhân, ngài đừng tức giận, tôi có mang lễ vật đến cho ngài.”

Dạ U nhếch khoé miệng cũng vô cùng hứng thú mà nói: “Ồ, lễ vật sao? Lễ vật gì?”

Trình Chu lấy ra hai ly trà sữa rồi nói: “Chính là cái này đây.”

Trình Chu thầm nghĩ: Nghe người ta nói đồ ăn ngọt có thể làm dịu tâm tình, hy vọng Dạ U uống xong mấy ly trà sữa này cũng có thể nói chuyện dễ hơn một tẹo.

Dạ U cầm lấy trà sữa và ống hút trên tay một hồi cũng nhanh chóng hiểu ra cách sử dụng.

Dạ U hót một trà sữa ngọt ngào mà tâm trạng cũng có chút vui vẻ mà nói: “Hương vị cũng không tồi.”

Trình Chu cũng có chút nịnh nọt mà nói: “Tôi biết chủ nhân ngài sẽ thích mà, kỳ thật là tôi dời đi vì muốn giúp ngài mua thứ này uống thôi.”

Dạ U trợn mắt rất hiển nhiên không tin lời Trình Chu nói nhảm: “Thật sao? Nếu vậy thật thì ngươi cũng thật có tâm.”

Trình Chu mặt dày nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Dạ U nhanh chóng uống hết một ly trà sữa rồi bắt đầu xuống tay với ly trà sữa thứ hai luôn. Trình Chu nhìn tư thế của Dạ U mà hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì hắn đã mua dư thêm vài ly, lo trước khỏi hoạ không bao giờ là sai mà.

“Ta có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho ngươi.” Dạ U nói.

Trình Chu vội vàng nói: “Ngài nói đi …”

“Ngươi đột nhiên biến mất rồi đột ngột xuất hiện như vậy rất kỳ lạ, năng lực này của ngươi cũng có chút giống với Đoạ ma giả. Ngươi nên cẩn thận một chút.” Dạ U nói.

Trình Chu nheo mắt, những người có năng lực đặc biệt ở thế giới này dường như bị coi thành một loại dị giáo bị bài xích, nhưng người này sẽ bị săn lùng nếu bị phát hiện. Trước đây thì Parsons, cũng chính là người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ nhìn thấy hắn liền rất hào hứng bởi vì hầu hết thường dân ở nơi này đều đã bị tẩy não rất nhanh chóng, bọn họ đều có xu hướng muốn đứng về phía quý tộc, bọn họ luôn tin rằng Đoạ ma giả đều là thế lực tà ác xấu xa, Parsons có lẽ cũng nghĩ hắn sẽ đứng về phía ông ta mà đối phó Dạ U.

“Tin tốt là gì?” Trình Chu hỏi.

“Tin tốt là Trắc Ma Thạch không có phản ứng, năng lực này của người nhìn cũng có chút giống với Đoạ ma giả nhưng lại không phải.” Dạ U nói.

Trình Chu mỉm cười nói: “Theo tôi nghĩ thì Đoạ Ma hay kỵ sĩ đều là những người có năng lực đặc biệt thôi. Tuy nhiên, ở trong mắt người khác thì Đoạ ma giả là tà ác còn kỵ sĩ là chính nghĩa. Theo tôi thì đây cũng chỉ là nội đấu giữa phe Đoạ ma giả và phe kỵ sĩ, với tình hình hiện tại thì phe kỵ sĩ đang áp chế phe Đoạ ma giả cho nên các Đoạ ma giả mới bị mang tiếng xấu thôi đúng không? Nếu như Đoạ ma giả có thể áp chế ngược lại kỵ sĩ thì Đoạ ma giả sẽ trở thành người được các vị Thần ban cho năng lực. Rốt cuộc thì lịch sử luôn được viết bởi những người chiến thắng. Sở dĩ phe kỵ sĩ muốn đối phó với phe Đoạ ma giả cũng là vì bọn họ đang e sợ năng lực đặc thù của Đoạ ma giả mà thôi, đúng không?”

Dạ U rất có hứng thú nhìn Trình Chu rồi cười cười nói: “Ngươi đây, tuy rằng ngươi cái gì cũng không hiểu nhưng mà suy nghĩ của người rất thú vị.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dạ U đã gặp qua rất nhiều thường dân, khi mà bọn họ phát hiện cậu là Đoạ ma giả thì bọn họ cũng tỏ thái độ chán ghét cậu luôn, mà thái độ còn chuyển sang lo sợ hoảng hốt nữa cơ. Nhưng mà Trình Chu thì khác, hắn ta chỉ cảm thấy tò mò về Đoạ ma giả là gì mà thôi. Thông qua hạt giống thì Dạ U cũng có thể cảm nhận được dao động linh hồn của Trình Chu, khi Dạ U lựa chọn nhắc tới Đoạ ma giả thì Trình Chu cũng không có chút mâu thuẫn gì, chắc hẳn là đối phương thực sự không biết về Đoạ ma giả chứ không phải giả trang gì cả.

Đấu khí của kỵ sĩ là quá trình tu luyện từng bước thì bọn họ mới có thể đạt được thành công, tài nguyên tu luyện càng phong phú thì thực lực của kỵ sĩ tiến bộ lên càng dễ. Quý tộc có thể đảm bảo truyền thừa vinh quang của bọn họ thông qua việc cung cấp tài nguyên đào tạo ưu việt cho các thế hệ tương lai.

Đoạ ma giả thì khác, sức mạnh của Đoạ ma giả là bẩm sinh, có rất nhiều Đoạ ma giả thức tỉnh những khả năng rất đáng sợ. Trong lịch sử có một Đoạ ma giả thức tỉnh dị năng độc dược, người này đã dựa vào khả năng này để độc chết một hầu tước, khả năng của Đoạ ma giả là không thể đoán trước được cho nên Đoạ ma giả đã đe doạ đến sự cai trị của các lãnh chúa của các hòn đảo.

Dạ U thở dài nói: “Ngươi nói rất đúng, nhưng Đoạ ma giả muốn áp đảo kỵ sĩ cũng không phải dễ dàng như vậy.”

Chỉ cần có điều kiện thì mọi người đều lựa chọn tu luyện đấu khí, bọn họ đều lựa chọn dựa vào linh dược để gia tăng thực lực. Ngược lại thì sự thức tỉnh của Đoạ ma giả là chuyện rất ngẫu nhiên, có rất nhiều Đoạ ma giả đã bị giết ngay sau khi thức tỉnh, căn bản là bọn họ còn chưa kịp trưởng thành đã bị chết non.

Kỵ sĩ muốn tiến giai lên cấp bậc mới đều có thể xuyên suốt theo một đường đi tới, nhưng mà năng lực của Đoạ ma giả lại dựa vào năng lực tự lĩnh ngộ của riêng những Đoạ ma giả, năng lực phải thường xuyên sử dụng mới có thể thành thạo. Nhưng mà Đoạ ma giả thường bị săn lùng rồi bọn họ cũng không dám sử dụng năng lực của mình.

Trình Chu nhìn Dạ U rồi nói: “Thịt khô kia có tác dụng đặc biệt gì phải không?”

Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ngươi đang nói về thịt Giác Trư sao? Con lợn kia chắc hẳn là bán sơ cấp ma thú.”

Trình Chu tò mò hơi: “Bán sơ cấp ma thú? Đó là cái gì?”

Dạ U gật đầu nói: “Đang trong quá trình lột xác, tiến hoá lên sơ cấp ma thú”

Trình Chu nhìn Dạ U rồi nói: “Vậy con Giác Trư kia có tốt cho ngài khôi phục không?”

Dạ U gật đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu rồi suy tư một hồi nói: “Người đang muốn dụ dỗ Giác Trư rồi tiến hành săn giết?”

Trình Chu gật đầu nói: “Ngài đoán đúng rồi”.

Dạ U nhìn Trình Chu rồi suy nghĩ một lúc nói: “Ý tưởng không tồi, nhưng mà làm không cẩn thận thu hút một đám Giác Trư tới thì phải làm sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể ứng phó được sao? Lực va chạm của loài vật này rất đáng sợ, có rất nhiều người ở Hắc Mạch thôn chết vì bị Giác Trư chạy qua va chạm phải đấy.”

Trình Chu cũng có chút bối rối mà nói: “Không phải còn có chủ nhân ngài sao?”

Dạ U nheo mắt rồi châm chọc mà nói: “Cái gì cơ? Cái gì mà còn ta ở đây? Ngươi coi ta là máy phiên dịch miễn phí còn chưa đủ sao? Giờ ngươi còn muốn ta giúp ngươi săn thú hả? Ngươi là chủ hay ta là chủ đây?”

Trình Chu cũng rất vô tội mà nói: “Chủ nhân à, tại sao ngài lại nghĩ như vậy? Tôi không phải vì muốn làm một bữa ăn ngon cho ngài nhưng mà bản lĩnh của tôi không đủ sao? Ngài yên tâm, chờ cho đến khi tôi học xong đấu khí thì tôi nhất định sẽ trở thành binh sĩ đi đầu, làm quân tiên phong cho ngài luôn.”

Dạ U khịt mũi nói: “Hừ, đợi đến khi ngươi học xong đấu khí hả? Ngươi nghĩ đấu khí dễ học như vậy phải không?”

Trình Chu cười cười nói: “Ngài có thể thử dạy cho tôi đi, nói không chừng tôi là thiên tuyển chi tử đấ, rất có thể tôi sẽ học rất nhanh.”

Dạ U híp mắt nói: “Thiên tuyển chi tử, ngươi sao? Ngươi đang nằm mơ đấy à?”

Trình Chu: “…”

Hắn đang nói thật sao Dạ U lại không chịu tin nhỉ? Người trên Trái Đất (地球: Dìqiú) nhiều như vậy cơ mà, gần 8 tỷ người chứ nhiêu đâu, nhưng mà nhiều như vậy cũng chỉ có duy nhất một mình hắn mới có năng lực đi lại giữa hai giới. Nếu hắn không phải là con cưng của ông trời thì ai mới có thể hả?

Dạ U suy tư một chút nói: “Dụ bắt Giác Trư phải không? Cũng có thể.”

Khả năng khôi phục của Đoạ ma giả vượt xa bình dân rất nhiều. Dạ U bị kỵ sĩ đâm một phát trên người nhưng mà thương thế của cậu đã khôi phục không ít, nếu như cậu có đủ thịt để tẩm bổ thì chuyện khôi phục sẽ càng nhanh hơn nữa.

Trình Chu cầm dùi cui điện trong tay rồi mỉm cười mà nói: “Tôi sẽ trợ trận giúp ngài.”

Dạ U nhìn Trình Chu cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất đừng có bất kỳ suy nghĩ không yên phận nào, ta mà có vấn đề thì ngươi cũng không sống quá tốt được đâu.”

Trình Chu gật đầu rồi nói: “Ngài đã nói rất nhiều lần rồi, ngài không cần phải nhắc lại đâu. Tôi nghe thuộc luôn rồi.”

Dạ U hung ác trừng mắt nhìn Trình Chu rồi nói: “Câm miệng.”

Trình Chu: “…”

Chậc, sao mà tính tình của người này kém như vậy nhỉ? Giống như một con nhím vậy, không cẩn thận thì xù lông luôn là sao?

Trình Chu và Dạ U lại cùng nhau thương lượng phương án giải quyết Giác Trư, cuối cùng thì hai người bọn họ cũng quyết định dùng Tiểu May Mắn để dụ dỗ và Dạ U sẽ phụ trách công việc đánh lén.

Trình Chu thả Tiểu May Mắn ra rồi nói một cách vô cùng hào hứng: “Go! Tiểu May Mắn.”

Dạ U quay sang nhìn Trình Chu rồi nói: “Tiểu May Mắn? Ngươi còn gọi con trùng này là Tiểu May Mắn sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Tứ diệp thảo là biểu tượng cho sự may mắn ở chỗ chúng tôi đấy. Nhìn nó như vậy cho nên tôi đã đặt cho nó cái tên là Tiểu May Mắn luôn. Có vấn đề gì sao?”

Dạ U lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là ngươi thật sự rất thú vị đấy. Ngươi còn đặt tên cho một con trùng cỏ dại là Tiểu May Mắn. Thú vị thật đấy.”

Trình Chu: “…”

Trình Chu nhìn Tiểu May Mắn nói: “Được rồi, bắt đầu thôi.”

Tiểu May Mắn phóng thích ra hương vị (气息: Qìxí – hơi thở, hương vị, mùi) của tứ diệp thảo linh thảo ra ngoài, rất nhanh sau đó mùi hương này cũng thu hút được một con Giác Trư chạy tới, nhìn thấy con Giác Trư đã tới gần thì Tiểu May Mắn cũng nhanh chóng kiềm chế việc phóng thích hương vị và dung nhập vào cơ thể của Trình Chu luôn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dạ U phóng ra phi đao (飞刀: Fēi dāo) cắt ngang qua bụng con Giác Trư.

Trình Chu nắm lấy cơ hội tốt rồi bật dùi cui điện, một dòng điện cực mạnh đánh thẳng vào con Giác Trư.

Con Giác Trư mà Tiểu May Mắn đưa tới có thể hình vượt trội, lớn gần gấp đôi con Giác Trư lần trước mà Trình Chu mới xử lý. Con Giác Trư lần trước bị chịu hạn chế bởi dòng điện nhưng mà con Giác Trư này dường như lại bị kích thích bởi dòng điện rồi trở nên điên cuồng hơn nữa. Thái độ của nó trở nên hung hãn vô cùng.

Trình Chu biết rõ bản thân hắn sẽ gặp phải nguy hiểm khi chọn tấn công con Giác Trư này, nhưng mà hắn vẫn bất chấp muốn thể hiện lòng quyết tâm vì hắn còn muốn Dạ U dạy cho hắn cách tu luyện đấu khí.

Dạ U lại ra tay thêm một lần nữa, cậu đâm mạnh thanh chuỷ thủ (匕首: Bǐshǒu) vào bụng của con vật thêm một lần nữa, ngay sau đó cậu lại chém ngang bụng con vật khiến ruột của nó chảy ra khắp nền đất.

Trình Chu cũng nắm lấy cơ hội rồi tiếp tục tấn công bằng dùi cui, dưới tác động của dòng điện cực mạnh từ cái dùi cui điện thì con vật cũng nhanh chóng bị co giật rồi tắt thở luôn.

Dạ U nhìn cây dùi cui điện trong tay Trình Chu mà nói: “Vũ khí của ngươi thật thần kỳ đấy, nhìn qua thì không giống với pháp bảo nhưng mà lực sát thương lại không nhỏ, có vẻ như thứ này rất trân quý nhỉ?”

Trình Chu: “…”

Trân quy gì ở đây? Loại dùi cui điện của hắn cũng chỉ có 800 tệ thôi, hơn nữa hắn còn được giảm giá nữa cơ, mua nhiều còn được giảm giá gần giá gốc, chắc không trân quý lắm đâu nhỉ?

Trình Chu cũng có chút tò mò mà nhìn Dạ U nói: “Ngài có thể khống chế được cây chuỷ thủ theo ý muốn của mình sao?”

Dạ U xoè tay ra, một cây chuỷ thủ tự nhiên bay trở lại trên tay Dạ U, sau đó cây chuỷ thủ này cũng nhún nhảy qua lại trên các đầu ngón tay tựa nhìn mượt mà cứ như hồ điệp đang lượn lờ giữa rừng hoa (穿花蝴蝶: Chuān huā húdié).

Dạ U nhướn mày nói: “Rất kỳ lạ sao? Đây là vũ khí cộng sinh của ta.”

Trình Chu tò mò hỏi: “Vũ khí cộng sinh?”

Dạ U nhìn Trình Chu rồi nói: “Thời điểm thức tỉnh ma thuật thì nó cũng tự nhiên xuất hiện. Đây gọi là vũ khí cộng sinh.”

Trình Chu rất khó có thể tin được mà nói: “Có đồ vật được tạo ra từ hư không sao? Không phải chứ? Điều này làm phá vỡ các định luật bảo toàn rồi.”

Dạ U nhìn Trình Chu cũng có chút tò mò mà dò hỏi: “Định luật bảo toàn là cái gì?”

Trình Chu cũng có chút tự hào nói: “Đại lượng vật lý bao gồm vật thể, hiện tượng tự nhiên, năng lượng, … trong hệ kín qua các quá trình khác nhau hay tác động tương tác không thay đổi. Nói cho dễ hiểu thì năng lượng không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi mà nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, tổng khối lượng bảo trì không biến đổi.”

Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu rồi lắc đầu nói: “Nghe không hiểu.”

Trình Chu thầm nghĩ: Nghe không hiểu như vậy là được rồi, cũng không phải chỉ mình hắn mới thất học như vậy được.

Con phi đao màu đen trên tay Dạ U biến mất.

Trình Chu lại trợn mắt rất nghi ngờ mà dò hỏi: “Biến mất rồi?”

Dạ U nhìn Trình Chu rồi nói: “Đây là vũ khí cộng sinh của ta, tự nhiên nó sẽ được dung hợp với cơ thể của ta.”

Trình Chu không tin được mà nói: “Nó có thể dung nhập vào cơ thể hả? Làm sao có thể như vậy được chứ?” Này không khoa học, quá phi lý.

Dạ U nhìn Trình Chu rồi tức giận mà nói: “Vốn dĩ chính là như vậy đấy. Thay vì ngươi đứng đây suy nghĩ về chuyện phi lý hay vô lý thì ngươi nên xử lý con vật này trước đi, thời gian quá lâu sẽ thu hút các loại dã thú khác tới.”

Trình Chu gật đầu nói: “Cũng đúng.”

Dạ U giục: “Nhanh lên.”

Nhìn thấy dạng vẻ thiếu kiên nhẫn mà thúc giục của Dạ U làm cho Trình Chu đột nhiên nhớ lại thời điểm khó khăn nhất, ngay lúc hắn vừa mới tốt nghiệp thì hắn vẫn luôn bị ông chủ sai phái đi làm này làm kia ở khắp nơi.

Trình Chu thầm nghĩ: Thôi được rồi, chịu được cái khổ này mới có ngày thành công, lần này hắn nhịn.

End chap 13 (^.^)

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Ps.

Tui đang nghĩ là mẻ dùng từ sai rồi, mẻ ko chú ý tới á

穿花蝴蝶: Chuān huā húdié - Còn cái hành động này thì các bợn cứ nghĩ là bạn thụ bản đưa tay lên xong bản điều khiển mấy con dao nhảy múa trên đầu ngón tay í, nhìn vui phết.

Ở đây bà Lạc bả dùng 飞刀 và 匕首 để miêu tả vũ khí giết heo của bạn thụ. Tui cũng không biết cái quỷ nào là cộng sinh của bản nữa.

Cái này là 飞刀 nè: https://baike.baidu.com/item/%E9%A3%9E%E5%88%80/80010

Còn cái này là 匕首 nè: https://zh-yue.wikipedia.org/wiki/%E5%8C%95%E9%A6%96

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0