Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 17 - Khám Phá Tiệm Cafe

Diệp Ức Lạc

2024-05-16 11:39:57

Dạ U cũng học tập theo tấm gương trước mắt là Trình Chu đây mà cầm luôn khăn lông lên để lau khô đầu tóc.

“Ngươi làm cái gì mà mất tập trung như vậy hả? Suy nghĩ tới việc gì đấy? Có phải ngươi lại muốn tìm cách phản bội ta nữa không?” Dạ U có chút ghét bỏ mà dò hỏi.

Trình Chu nghe vậy cũng vội vàng mà nói: “Chủ nhân, làm sao có thể chứ? Tôi đang ngồi suy nghĩ xem muốn đi chỗ nào ăn cơm thôi.”

Dạ U gật đầu rồi “Ồ” một tiếng tỏ vẻ rất không tin tưởng mà hỏi: “Chỉ là chuyện ăn uống thôi mà ngươi cũng phải rối rắm như vậy sao?”

“Chuyện này thì cậu không biết rồi. Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều cửa hàng quán ăn, chuyện chó thể quyết định được hôm nay đi ăn ở đâu, ăn cái gì, ăn món gì cũng là một nan đề đấy.” Trình Chu nói.

Dạ U cười nhạt một tiếng, hiển nhiên là cậu hoàn toàn không tin vấn đề mà Trình Chu vừa mới nói rồi.

Nhìn về tổng thể thì Dạ U thấp hơn Trình Chu một chút, khung người của cậu cũng mảnh khảnh hơn rất nhiều cho nên quần áo của Trình Chu nhìn sơ qua cũng có chút rộng hơn một vài size so với cỡ người của Dạ U, nhưng mà giá áo thì vẫn luôn là giá áo, cho dù Dạ U có mặc quần áo rộng rãi không phải hàng hiệu đi chăng nữa thì đám quần áo của Trình Chu khi mặc trên người Dạ U nhìn thì vẫn rất đẹp.

Trình Chu cười cười cũng không để ý mà nói: “Đi thôi, tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài đi dạo trước, đến lúc đó chúng ta chọn món ăn sau cũng được.”

Dạ U gật đầu tỏ vẻ rất thích thú mà nói: “Đi thôi.”

Trình Chu nhìn Dạ U một hồi cũng có chút không yên tâm mà nói: “Dạ U, ở nơi đây nghiêm cấm hành vi đánh người, càng không thể có những hành vi nguy hiểm như giết người, khi đi ra ngoài cậu không được phép động thủ đâu đấy.”

Dạ U tỏ vẻ bất mãn mà nói: “Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à? Ta mới là chủ nhân.”

“Vâng, vâng, vâng, cậu là chủ nhân, nhưng mà tôi lại sợ chúng ta gặp phải phiền toái thôi.” Trình Chu nói.

Dạ U ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu một hồi rồi rầu rĩ nói: “Chỉ cần những người đó không làm gì ta thì dĩ nhiên ta cũng sẽ không động thủ.”

Trình Chu gật đầu rồi nói: “Vậy là tốt rồi.”

Dạ U nhìn Trình Chu cũng có chút lo lắng mà dò hỏi: “Nếu những người ở đây mà nhận ra ta là Đoạ ma giả thì bọn họ có tấn công ta không?”

Trình Chu lắc đầu nói: “Đừng lo lắng về chuyện này, nếu như những người ở đây mà nhận ra cậu là Đoạ ma giả thì bọn họ sẽ bu lại để quay phim chụp ảnh về cậu thôi. Không sao đâu.”

Dạ U tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ mà dò hỏi: “Quay phim? Chụp ảnh? Đó là cái gì?”

Trình Chu ngượng ngùng mà nói: “Cái này rất khó giải thích, chuyện này cũng có chút phức tạp, nhưng mà cậu yên tâm đi, những người ở nơi đây nhãn lực rất kém, chỉ cần cậu không sử dụng năng lực của bản thân thì họ sẽ không bao giờ nhận ra đâu.”

…….

Gần khu dân cư mà Trình Chu đang thuê có một khu phố ẩm thực, đi bộ từ chung cư ra chỉ mất khoảng 30 phút thì đến nơi. Lúc này thì Trình Chu cũng không lái xe đi nữa mà hắn đi bộ đưa Dạ U đi tham quan luôn.

Trên đường mà hai người bọn họ đi thỉnh thoảng cũng có những chiếc ô tô vụt ngang qua với tốc độ khá nhanh.

Dạ U kinh ngạc nhìn theo những chiếc ô tô đang đi trên đường mà dò hỏi: “Những chiếc xe này đều là pháp khí hết sao? Sao chúng nó có thể tự di chuyển được vậy? Sao tốc độ của mấy cái pháp khí này nhanh như vậy được?”

“Cái này cũng khó giải thích cho cậu hiểu, nhưng mà đây là phường tiện đi lại ở chỗ chúng tôi. Hơn nữa đây là động cơ đốt xăng.” Trình Chu lên tiếng giải thích qua loa.

Dạ U cau mày cũng có chút khó hiểu mà hỏi: “Xăng?”

“Đó là một dạng năng lượng.” Trình Chu cười cười nói.

Dạ U đang đi lại trên đường thì Trình Chu đột nhiên vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay đối phương.

Dạ U quay đầu nhìn Trình Chu tỏ vẻ không vui mà nói: “Ngươi đang làm cái gì đó?”

Trình Chu cũng có chút ngượng ngùng nói: “Cái này là đèn đỏ. Cậu nhìn thấy không? Đèn này không được đi tiếp, cẩn thận coi chừng bị xe đụng phải.”

Dạ U cau mày nhìn về đèn giao thông đang nhấp nháy xanh đỏ vàng kia một hồi, mặc dù chuyện này nhìn khá là khó hiểu nhưng mà cậu cũng không nói nữa.

Sợ rằng Dạ U không cẩn thận sẽ bị xe cộ đi lại trên đường quẹt trúng cho nên Trình Chu đành phải nắm tay đối phương mà đi lại xuống phố. Mà lúc này Dạ U cũng để yên cho Trình Chu dắt mà không vùng ra nữa.

Phố lên đèn, đường cũng lên màu sắc, các bảng đèn ở khắp nơi cũng lên màu, Trình Chu nắm tay Dạ U dạo bước đi trên đường, gió đêm chầm chậm thổi qua mát lạnh làm Trình Chu nảy sinh ra một loại ảo giác là hai người bọn họ đang đi hẹn hò dưới phố. Trên con đường đang tấp nhập kẻ qua người lại như vậy thì Trình Chu cũng nhìn thấy có không ít các cặp tình lữ đang dạo bước dưới ánh trăng.

Đây là vùng ven biển cho nên khu vực này cũng xây dựng rất nhiều địa điểm kinh doanh ngành du lịch, nào là khách sạn 5 sao, các câu lạc bộ suối nước nóng, khu vực thể thao ngoài trời, phố ăn uống, … Tuy nơi này cách xa trung tâm thành phố lại, xung quanh cũng có chút hẻo lánh nhưng phong cảnh ở nơi đây cũng không tồi, ban ngày du khách có thể vui chơi giải trí trên bãi biển, thậm chí là lướt sóng, đi du thuyền, … ban đêm xuống thì mọi người cũng có thể tham quan đi dạo ngắm biển cũng rất thú vị.

“Em lạnh sao?”

Một thanh niên đi ở phía trước Trình Chu vòng tay qua ôm lấy người bạn gái mà dò hỏi. Cô gái nghe vậy cũng đỏ mặt rồi nũng nịu co người lại một chút, người thanh niên biết ý cũng nhanh chóng cởi áo khoác dài đang mặc trên người ra rồi khoác lên người cô gái. Khung cảnh nhìn rất lãng mạn.

Trình Chu còn chưa kịp phòng ngừa chút nào mà hắn đã bị tống cho đầy một miệng cẩu lương tình ái.

Dạ U cũng khá tò mò mà nhìn hai người trước mặt một hồi rồi cậu lại cười cười mà nhìn lại Trình Chu.

Nhìn thấy đôi mắt đang sáng lấp lánh như chờ đợi cái gì đó của Dạ U mà Trình Chu chỉ cảm thấy căng da đầu ngay lập tức.

Trình Chu thầm thở dài trong lòng một hơi, hắn cũng có chút bất đắc dĩ mà cởi áo khoác trên người ra rồi choàng lên người Dạ U luôn. Bên kia người ta một cặp nam nữ đang rải cẩu lương cho người đi đường, người bên cạnh hắn cũng mong chờ phát cẩu lương cho những người xung quanh luôn sao?

Trình Chu cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Thật tình … thời điểm trước khi ra khỏi nhà tôi đã hỏi cậu có muốn mặc thêm áo khoác không rồi mà đúng không? Sao lúc ấy cậu lại nói không cần vậy?”

Dạ U cũng có chút tủi thân mà nói: “Lúc nãy ở trong phòng cũng không có lạnh mà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Chu: “ …” Vô nghĩa. Nhiệt độ ở trong phòng và nhiệt độ ngoài trời làm sao mà có thể giống nhau được chứ?

“Cậu cũng cảm thấy lạnh sao?” Trình Chu dò hỏi

Dạ U nhìn Trình Chu cũng có chút khó hiểu mà dò hỏi: “Người đang nghĩ gì vậy? Vì sao mà ta lại không cảm thấy lạnh chứ?”

Trình Chu: “…” Này không phải Dạ U là siêu nhân sao? Siêu nhân mà cũng lạnh được đấy hả? Kỳ vậy?

Dạ U cũng có chút tò mò mà nhìn xung quanh một hồi sau đó dò hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu để ăn tối vậy?”

Trình Chu cười cười nói: “Sắp tới rồi.”

Trình Chu đưa Dạ U đi đến một quán cafe nhìn rất đẹp, phong cách trang trí ở bên trong quán này nhìn cũng không tồi. Hai người Dạ U và Trình Chu tham quna một vòng cũng chọn một vị trí ở phía trong góc rồi ngồi xuống.

Bề ngoài Trình Chu nhìn khá đàn ông, tướng ta cũng được coi như cao ráo đẹp trai, ngũ quan nhìn sáng sủa, nhìn theo thiên hướng chững chạc hơn một chút. Mà dáng vẻ của Dạ U thì ngược lại, nhìn Dạ U mang theo hơi hướng nhìn khá là nhu thuận hơn một chút, nhan sắc cũng có vẻ đẹp theo kiểu rất tinh xảo, ngũ quan rõ ràng nhìn nét nào ra nét đấy. Tướng mạo của cả hai người bọn họ nhìn qua đều xuất sắc cho nên bọn họ luôn hấp dẫn ánh nhìn của những thực khách phía xung quanh.

“Quý khách dùng món gì?” Ai rồi cũng phải xiêu lòng trước cái đẹp thôi. Nhìn thấy hai người đàn ông có nhan sắc đi vào trong quán còn ngồi trong một góc như vậy thì tấm lòng yêu cái đẹp của những nữ nhân viên phục vụ cũng nổi lên thôi. Một nhân viên nữ đã nhanh chóng chạy lại đưa thực đơn.

Dạ U nhìn vào tờ menu mà chỉ: “Cái này, cái này, cái này nữa …”

Trình Chu vốn còn đang cảm thấy lo lắng Dạ U không biết cách gọi món ở thế giới của hắn cơ đấy. Ai mà ngờ được là kết quả của hiện tại đã làm cho hắn cảm thấy có chút hối hận. Hoá ra Dạ U không biết đọc chữ của hiện thế nhưng mà cậu ấy vẫn biết cách nhìn hình vẽ và ảnh chụp trong menu để chỉ món. Mấy cái hình ảnh minh hoạ bên trong thực đơn trông như thật còn bày biện nhìn rất hấp dẫn, mà mắt của Dạ U đúng là tốt thật, mới chọn món lần đầu mà cậu ta gần như đã gọi được tất cả đồ uống cũng như bánh ngọt của cửa hàng ra.

“Quý khách, quý khách xác định muốn gọi nhiều món như vậy sao?” Nữ phục vụ nhìn Dạ U đang gọi món mà giật mình.

Dạ U nghe người trước mặt đang nói gì đó thì ngẩng đầu lên mà nhìn vào nữ nhân viên phục vụ một hồi.

Có vẻ như vị nữ phục vụ này đã bị choáng ngợp bởi nhan sắc của Dạ U cho nên thời điểm khi cô bị Dạ U nhìn tới thì bỗng nhiên cô đỏ bừng mặt.

Trình Chu nhìn vào tờ thực đơn rồi nói: “Nghe cậu ấy, mang lên hết đi.”

“Tất cả sao?” Nữ phục vụ giật mình cũng có chút khiếp sợ.

Trình Chu gật đầu nói: “Tất cả.”

Nữ phục vụ gật đầu rồi cầm thực đơn quay trở về cũng tỏ vẻ khó mà nói thành lời được rồi chạy đi gọi món.

Sau đó nhân viên phục vụ đưa thực đơn lại cho đồng nghiệp thì chính vị đồng nghiệm kia cũng nhìn thoáng qua một chút.

Vị đồng nghiệp bị số lượng món ăn mà kinh ngạc rồi nói: “Đây là suất gọi cho hai người sao? Sao lại nhiều như vậy? Còn có người khác tới nữa không?”

Nữ phục vụ lắc đầu mà nói: “Xem ra chỉ có hai người bọn họ thôi. Mà kệ đi, không cần phải lo lắng về chuyện này làm gì. Bọn họ đã gọi thì chúng ta chỉ cần phục vụ cho tốt là được rồi.”

Chẳng mấy chốc mà những chiếc bánh ngọt cũng được mang lên, nào là Tiramisu, nào bánh phô mai việt quất, bánh phô mai hạnh nhân, phô mai dâu, … tất cả những món bánh ngọt của quán cũng được bày đầy lên bàn.

Một lúc sau thì các loại đồ uống như nước ép cam, nước ép đu đủ, nước ép xoài, nước ép kiwi, sữa tươi xoài, sưa tươi cam, latte hạt phỉ, latte vani, cappuchino, caramel macchiato, trà sữa lài, trà sữa uyên ương, trà sả mật ong, … và tất cả các loại nước uống có trong thực đơn của quán cũng lần lượt được mang lên.

Trước mặt Dạ U đang bày hơn 20 loại đồ uống có vị khác nhau, Dạ U lần lượt nếm thử những món này một lần rồi nếm thử món kia một miếng, cái nào ngon thì Dạ U uống luôn, phần nào không hợp khẩu vị thì Dạ U cũng đẩy qua cho Trình Chu.

Trình Chu cũng không chê những món mà Dạ U đã uống qua, đẩy qua phần nào thì hắn cũng nhận lấy rồi uống hết.

Trình Chu nhìn những ly đồ uống được bày la liệt rồi hết trong chớp mắt mà thầm nghĩ: Sai lầm rồi. Đáng lẽ ra hắn nên đưa Dạ U tới nhà hàng buffet mới đúng.

“Món này khá ngon.” Dạ U vừa uống nước ép đu đủ vừa nói.

Trình Chu cũng cạn lời một chút rồi nói: “Cậu thích là được.”

…..

Hai người Trình Chu và Dạ U ngồi ở góc bàn sâu bên trong mà ăn ăn rồi lại uống uống. Hai người bọn họ ăn vui quên trời đất. Chỉ một lúc sau quán cafe có hai đôi nam nữ bước vào, bốn người này ngồi ở góc chéo đối diện với hai người bọn họ.

Bốn nam thanh nữ tú cùng nhau ngồi tán gẫu với nhau trong quán, một bầu không khí hài hoà nhìn cũng không tồi.

Ban đầu thì Trình Chu còn nghĩ rằng một bàn này là một bàn nhân viên cùng một công ty nào đó kéo nhau qua quán dùng bữa, nhưng mà ngồi một lúc thì hắn lại nhận ra có điều gì đó không được ổn cho lắm.

“Anh có nhà không?” Cô gái tóc xoăn đột nhiên lên tiếng dò hỏi.

“Chưa có.” Thanh niên đeo kính có chút ngượng ngùng rồi lắc đầu mà nói.

“Vậy anh đã có xe chưa?” Cô gái tóc xoăn tiếp tục dò hỏi.

“Cũng chưa có.” Người thanh niên đeo kính gãi đầu lại tiếp tục xấu hổ mà trả lời.

“Không nhà không xe vậy mà anh cũng dám chường cái mặt ra đi xem mắt sao?” Âm thanh của cô gái tóc xoăn bỗng nhiên trở nên sắc bén hơn rất nhiều.

Bầu không khí đang hoà hợp lúc nãy vì một câu nói này mà bị đánh tan chỉ trong chớp mắt.

Mọi người: “…”

Thanh niên đeo kính cũng có chút xấu hổ mà nói: “Tôi vừa mới khởi nghiệp dạo gần đây, quá mấy năm nữa chắc chắn sẽ có.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dạ U đang ăn bánh kem trong miệng cũng cảm nhận được bầu không khí của bàn đối diện có chút căng thẳng, nghĩ một chút thì Dạ U cũng cảm thấy rất hứng thú mà nhìn 4 người rồi quay lại nhìn Trình Chu một hồi.

Dạ U dùng đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Trình Chu rồi dò hỏi: “Anh có nhà không?”

Trình Chu lắc đầu nói: “Không có.”

Dạ U gật đầu lại tiếp tục lên tiếng nói: “Vậy anh đã có xe chưa?”

Trình Chu: “Cũng không có.”

Hiện tại hắn cũng chỉ có một chiếc Wuling, nhưng mà chiếc xe đó cũng là chiếc xe đã qua sử dụng, hơn nữa đó chiếc xe đó cũng bị hư hỏng nhiều chỗ, thật sự thì không cần phải lôi ra nói ra làm gì, nói ra cũng rất xấu hổ.

“Không nhà rồi không xe vậy mà anh cũng dám chường cái mặt ra đi xem mắt sao?” Dạ U bắt chước giọng điệu y chang của người phụ nữ tóc xoăn mà cao giọng nói.

Trình Chu nghe vậy cũng không nhịn được mà đỏ mặt bừng bừng, hắn ngại quá cũng phải cúi đầu uống một ngụm trà để che giấu tâm tình có chút quẫn bách không thôi.

Trình Chu thấp giọng mà trả lời: “Chúng ta không phải là đi xem mắt đâu.”

Trình Chu cũng có chút đau đầu không thôi, hiện tại Dạ U đang có thói quen bắt chước học cách nói của hắn, hơn nữa cậu ấy học cũng rất nhanh. Cái mà hắn không thể ngờ được rằng Dạ U không chỉ thích bắt chước cách hắn nói chuyện mà cậu ấy còn đi bắt chước cách nói chuyện của người khác nữa. Thật là …

Dạ U nghiêng đầu mà nói: “Không phải là xem mắt sao? Vậy thì chúng ta đang làm gì vậy?”

Trình Chu có chút ngượng ngùng mà nói: “Chúng ta sao? Chúng ta chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm thôi.”

Dạ U gật đầu rồi “Ừm” một tiếng sau đó tiếp tục dò hỏi: “Xem mắt là gì?”

Trình Chu có chút đau đầu mà nói: “Xem mắt chính là hai người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện về tuổi tác, gia cảnh, công việc, … nếu như điều kiện tốt thì bọn họ cũng có thể trực tiếp tìm hiểu rồi tiến tới hôn nhân nhân.”

Dạ U nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Cái này cũng giống với mấy cái vũ hội của quý tộc sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Đại khái chính là như vậy đấy.”

Có vẻ như quý tộc ở dị giới cũng thường tổ chức các buổi vũ hội để chọn con rể vàng con dâu bạc môn đăng hộ đối cho cho con gái con trai nhà mình thì phải.

Dạ U nghiêng đầu cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Người vì sao lại không có nhà cũng không có xe?”

Trình Chu rầu rĩ mà nói: “Hiện tại tôi chưa có nhưng mà trong lai chắc chắn là tôi sẽ có những thứ này thôi.

Hừ, nói thế nào thì hắn chính là một loại cổ phiếu có tiềm năng đấy.

Trong lòng Trình Chu cũng có chút chua xót không thôi, một tháng trước khi hắn còn cùng với bạn bè của hắn nói chuyện về phòng và xe này nọ, lúc đó nói chuyện thì hắn còn có chút ung dung tự tại không cần phải quan tâm tới đấy. Tới hiện tại khi nghe Dạ U dò hỏi về vấn đề nhà cửa xe cộ này thì không hiểu sao mà hắn lại có cảm giác hổ thẹn là thế nào nhỉ. Tuy rằng Dạ U cũng không quá để bụng tới vấn đề này, nhưng mà hắn vẫn thấy khá kỳ lạ là sao thế nhỉ?

Dạ U nhún vai nói: “Ừ, đúng vậy. Ngươi nhất định sẽ làm được.”

Hai cặp nam nữ ở bàn đối diện tựa hồ cũng chú ý tới động tĩnh của hai người Trình Chu và Dạ U bên này, sau khi nghe hai ngườ kia trò chuyện thì vẻ mặt của bọn họ cũng có chút không vui mà quay phắt lại nhìn về phía bàn của Trình Chu và Dạ U.

Trình Chu cũng có chút bất lực mà thở dài ở trong lòng một chút rồi thầm nghĩ: Thật rắc rối quá mà. Không biết Dạ U chán thế nào mà cậu ta tự dưng bắt chước cách mà người khác nói chuyện như vậy không biết? Nói chuyện kiểu như vậy rất dễ bị gán cho cái mác đang khiêu khích người khác đấy.

Bị bốn người phía đối diện chằm chằm nhưng mà Dạ U vẫn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh mà xử lý hết 5 ly trà sữa trên bàn.

Có lẽ mấy người kia cũng bị choáng ngợp với câu nói nghe vô cùng rộng lượng của Dạ U mà mấy người đang xem mắt cũng dần bình tĩnh lại. Sau đó bọn họ cũng đem lực chú ý chuyển về mục đích ban đầu của buổi xem mắt.

Không nhà không xe, không còn hứng thú nữa, có bước đệm nhỏ là Dạ U nhưng mà buổi xem mắt cũng kết thúc nhanh chóng mà không có kết quả.

…..

Dạ U được lấp đầy dạ dày bằng số lượng đồ uống và nước ngọt khổng lồ rồi Trình Chu cũng thanh toán rồi rời khỏi quán cafe.

Người phục vụ trong tiệm nhìn Dạ U rời đi tiêu sái như vậy mà bọn họ cũng nhìn chằm chằm với vẻ mặt ngưỡng mộ không thôi.

Ngay sau khi hai người Trình Chu và Dạ U rời đi thì hai cô gái trong quá cafe làm ra vẻ mặt mê mẩn rồi bàn luận.

“Có nhìn thấy không? Cái người kia vừa mới xử lý hơn chục ly đồ uống chỉ trong một lần luôn kìa.”

“Thấy rồi thấy rồi, hai người kia trông thì đẹp trai sáng lán như vậy mà lại là một thùng nước được hả?”

“Nhưng mà, người kia đã ăn nhiều đồ ăn ngọt như vậy cậu ta không sợ sẽ bị mắc bệnh tiểu đường sao?”

“À, hai người đó là người yêu đúng không? Thời buổi trong xã hội loạn lạc rối ren như thế này thì trai đẹp như thế có thể khẳng định chắc chắn hơn phân nửa là cong rồi đấy. Lúc nãy chị có nhìn thấy không? Cái người thanh niên mặc đồ trắng kia lớn lên nhìn cũng thật đẹp trai đấy, nhưng mà cậu bạn trai nhỏ đang mặc áo màu xanh kia thì thật không còn gì để bàn cãi nữa, cái nhan sắc đó cũng có thể hạ gục hết tất cả những em trai nhỏ trong giới giải trí đấy. Thử pk chắc chắn là thắng.”

“Mà nói chứ, hình như cái người mặc áo trắng kia đang muốn vỗ béo bạn trai của cậu ta sao? Nhìn người này cũng mưu mô thật đấy. Mà tôi nói thật chứ, có bạn trai mà lớn lên với dáng vẻ như vậy đúng là không có cách nào mà làm cho người khác yên tâm mà.”

“……”

End chap 17 (^.^)

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0