Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt

Chương 17 - Chương 17

Chỉ Nguyện Trầm Mê

2024-05-11 19:52:00

*

Mặc Đam một lúc người như lửa đốt, một lúc người lạnh như băng thấm, chìm nổi trong dầu sôi lửa bỏng, đầu óc chóng mặt, khó chịu không nói nên lời.

Trầm Cố ôm lấy y từ trong nước ra, cởi đi y phục ướt sũng, lau khô cơ thể, trong lòng y vui mừng người yêu vuốt ve tỉ mỉ chiếu cố như vậy, cũng muốn mở miệng nói mình rất tốt, không cần lo lắng. Nhưng mí mắt lại nặng giống như ngàn cân, trong miệng cũng không phát ra được thanh âm nào.

Thân thể thật là lạnh, như chỗ sâu trong thân thể lại như có khe sâu không thể lấp đầy, linh hồn Mặc Nham giống như đều đang ở run sợ, im lặng thét chói tai, khẩn cầu: “Trầm lang, ôm ta! Khảm ta vào trong ngực ngươi! Trầm lang!!”

Từng tấc da thịt rách ra đau đớn như vậy, trong cơ thể dâng trào đợt sóng kinh khủng, Mặc Đam kịch liệt giãy giụa mà không thể nào thoát khỏi thống khổ khiến y muốn hóa thành phấn vụn. Cho đến khi ấm áp quen thuộc, để cho người quyến luyến lần nữa dầy đặc bọc lấy y, y nghe được thiên âm như truyền đến từ đám mây: “Đam, ta ở, sẽ trôi qua rất nhanh, đừng sợ…”

Là Trầm Cố, Trầm lang của y…

Vô tận mệt mỏi như nước biển tấn công đến, Mặc Đam cuối cùng cũng không kháng cự được mất đi toàn bộ ý thức, tiếng nói nhẹ nhàng bên tai khiến y thấy yên lòng.

Trầm lang của y, gọi y là Đam…

*

Suốt một ngày một đêm, sắc mặt của xà yêu mới chậm rãi bình thường, khí tức cũng vững vàng trở lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc Đam tỉnh lại trong ngực Trầm Cố, đầu tiên tỉnh lại chưa kịp cảm động sự vuốt ve của người yêu thì lại phát hiện ra đuôi rắn của mình, nhất thời trắng mặt. Tim đập điên cuồng mới nhớ hóa ra chân người, lo sợ — Trầm Cố có thấy được nguyên hình của y hay không? Hắn có thể chán ghét y hay không?

Trầm Cố ngủ ở bên người y không sâu, cảm giác được động tĩnh, chưa thanh tỉnh hẳn nhưng cực kỳ tự nhiên đưa tay xoa phủ lên bụng lớn của Mặc Đam, thủ pháp già dặn vừa đúng chỗ, để cho Mặc Đam mới tỉnh dậy người vẫn còn mệt mỏi cũng nhẹ nhàng chút, hiển nhiên một ngày một đêm qua không ít được chăm sóc như vậy.

Mặc Đam quay đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp mắt đến để y cảm thấy đau lòng của Trầm Cố. Y nghĩ may mắn, nhất định Trầm lang không nhìn thấy hình dạng hóa xà của y đi, nếu không làm sao đã biết còn ôm mình thân mật như vậy.

Mặc Đam cẩn thận đặt tay lên mu bàn tay Trầm Cố đang đặt trên bụng mình, nhìn qua giống như hai người nhu tình cùng và có chung tình yêu chờ hài tử sắp ra đời, giống như bọn họ yêu nhau, dựng dục kết tinh tình yêu.

Cuộc sống trôi qua từng ngày, thời gian Trầm Cố ở bên cạnh Mặc Đam càng ngày càng dài.

Trong lòng Mặc Đam vui mừng, cũng hoàn toàn không cảm thấy tình trạng của mình càng ngày càng kém.

Càng đến thời kỳ cuối mang thai, dược liệu lúc trước xà yêu dùng để mang thai khó khăn hơn càng hiện ra, xà yêu bây giờ rất khó rời người, Trầm Cố cũng theo cảm nhận được những khó khăn mà Mặc Đam phải chịu đựng.

Bụng Mặc Đam lại lớn hơn so với mấy ngày trước, nơi đó dường như rất thần kỳ luôn không ngừng đột phá cực hạn, ở lúc ngươi cho là nó đã lớn đến muốn nổ tung thì nó còn có thể lớn hơn chút nữa.

Nhờ phúc của chiếc bụng này, hôm nay Mặc Đam thật là không có cách nào tự mình xuống giường đứng đi lại, sức nặng thể tích của năm thai nhi cường tráng cộng thêm một bụng nước ối quả thật lớn, y vừa đứng lên bụng có thể nguy hiểm do trĩu xuống khiến y té ngã, tự mình một người căn bản không thể giữ được thăng bằng, chỉ sợ đi chưa được hai bước đã ngã. Thân thể y hiện nay nơi nào chịu được việc ngã xuống, vì thế Trầm Cố càng làm bạn bên y nhiều hơn, đề phòng Mặc Đam có lúc cần gì cũng có thể nữa ôm nửa đỡ để y tựa vào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt

Số ký tự: 0