18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian

Chương 13

Zhihu

2025-03-12 08:35:33

Từ trước đến nay, anh ta luôn nói mẹ anh ta đã mất từ lâu.Nhưng…Năm nay tôi 23 tuổi, Lương Tuyên cũng vậy.Còn người phụ nữ bị xích kia—Gương mặt bẩn thỉu, hốc hác, cả người co rút lại như một cái xác khô.Tôi thực sự không thể đoán được bà ấy bao nhiêu tuổi.Nhưng nếu so với mẹ tôi—Bà ấy già hơn rất nhiều.Không chỉ là già về ngoại hình, mà còn là sự suy kiệt, hao mòn đến tận xương tủy.Vì thế…Người phụ nữ đó có thể là mẹ ruột của Lương Tuyên không?Nếu đúng vậy—tại sao họ lại đối xử với bà ấy như vậy?Ngay lúc này, điện thoại tôi nhận được hai tin nhắn cùng lúc.Một từ Lương Tuyên: 【Tiêu Tiêu, em quên mang theo chai tinh dầu rồi.】Một từ Tiểu Triệu—đồng nghiệp cùng phòng làm việc với tôi:【Tài liệu về những vụ mất tích đã gửi vào email của cậu rồi.】Tôi trả lời Tiểu Triệu trước, rồi mở khung chat với Lương Tuyên.Nhìn dòng tin nhắn kia, tôi bật cười lạnh lẽo.Tinh dầu sao?Thứ mà anh ta muốn tôi mang về không phải tinh dầu—Mà là cái camera chứ gì!Tôi mở email, xem qua tập tài liệu về các vụ mất tích mà Tiểu Triệu vừa gửi.Không về căn hộ, tôi lập tức quay về nhà bố mẹ. Vừa thấy tôi, mẹ ngạc nhiên hỏi:“Sao hôm nay con về sớm vậy? Không đi dạo với Tiểu Tuyên và em gái nó à?”Tôi tựa lưng vào sofa, mắt vẫn chăm chú nhìn tài liệu, thản nhiên đáp:“Chẳng có gì để đi dạo cả.”Mẹ liếc nhìn tôi, chần chừ một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi:“Dạo này trông con không ổn lắm. Tiêu Tiêu, con và Tiểu Tuyên cãi nhau à?”Tôi ngẩng lên, nhìn mẹ thật nghiêm túc:“Không. Nhưng có một số chuyện, bây giờ con chưa thể nói với mẹ được.”“Nhưng mẹ à, nếu Lương Tuyên có mời hai người đi ăn riêng, hoặc tự dưng đến nhà mình… mẹ nhớ báo cho con trước nhé.”Mẹ thấy tôi có vẻ nghiêm túc, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu:“Được rồi, chuyện của con, con tự lo liệu là được.”Tôi tiếp tục xem tập tài liệu mà Tiểu Triệu gửi đến.Hầu hết là thông tin gia đình của các cô gái mất tích.Những thông tin này do chính người nhà công khai để tìm kiếm tung tích con gái họ.Còn một phần nhỏ của tài liệu khác, liên quan đến ‘Công ty Tìm Người An Tâm’.20 tuổi, 22 tuổi, 23 tuổi…Tất cả đều là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, trạc tuổi tôi.Có người vẫn còn đang học đại học.Có người mới tốt nghiệp, còn đang tìm việc.Và trong số họ, có thể chia thành hai nhóm chính.Nhóm thứ nhất: Hoàn toàn mất tích, cảnh sát đã lập hồ sơ.Nhóm thứ hai: “Mất tích nhưng không hoàn toàn mất tích”, cảnh sát khó có thể vào cuộc.Những cô gái thuộc nhóm đầu tiên…Phần lớn đến từ vùng nông thôn hoặc thị trấn nhỏ.Gia đình không quá khá giả, nhờ vào sự cố gắng mà học lên đại học, vừa học vừa làm thêm để trang trải.Chính trong lúc làm thêm, họ đột nhiên mất tích.Vì nơi làm việc có quá nhiều người ra vào, việc điều tra gặp vô vàn khó khăn.Những cô gái thuộc nhóm thứ hai…Tuổi tác lớn hơn một chút, thường là mới tốt nghiệp, thành tích xuất sắc, gia đình trung lưu hoặc khá giả.Họ không thiếu ăn thiếu mặc, đang chuẩn bị bước sang giai đoạn mới của cuộc đời.Những cô gái như vậy, bị mất tích rồi sẽ đi đâu?Chẳng khó để tưởng tượng ra kết cục của họ…Rất nhiều người đã bị bán đi.Nhưng…Người phụ nữ bị nhốt trong nhà Lương Tuyên—Bà ta không thuộc vào nhóm nào cả.Bà ấy già hơn rất nhiều.Vậy… bà ấy là ai?Tôi tiếp tục lật tài liệu, lần theo manh mối.Và ở giữa sự hỗn loạn ấy…Công ty tìm người An Tâm ra đời.Trên danh nghĩa, công ty này chuyên về tìm kiếm người mất tích.Nhưng tỷ lệ tìm thấy gần như bằng không.Dù vậy, do phí dịch vụ rất rẻ, nhiều gia đình vẫn đặt niềm tin vào họ.Chi phí thấp đến mức đáng ngờ, mà kết quả thì chẳng đi đến đâu…Chẳng lẽ công ty này lập ra vì mục đích “từ thiện”?Tôi xem qua vài trang tài liệu nữa.Phần lớn chỉ là quảng cáo, PR cho công ty.Tôi định đóng tập tin lại, nhưng đúng lúc đó—Ánh mắt tôi chợt dừng lại.Tôi nhìn thấy một cái tên.Ở phần cuối của trang tài liệu, ngay dưới dòng ‘Người đại diện pháp nhân của công ty’.Cái tên đó—Lương…Tuyên.Lương Tuyên…Lương Tuyên?!Không thể nào.Tên này phổ biến đến mức trùng hợp sao?Tôi run rẩy phóng to đoạn cuối tài liệu.Rõ ràng—Ở cột ‘Người đại diện pháp nhân của công ty’Cái tên “Lương Tuyên” hiện ra rõ ràng ngay trước mắt tôi.‘Công ty tìm người An Tâm.’‘Lương Tuyên.’Hai cái tên vốn chẳng có điểm chung nào.Nhưng giờ đây—Chúng cùng xuất hiện trong một chuỗi sự kiện liên quan đến “mất tích”.Người đại diện pháp nhân của công ty này… có phải là bạn trai tôi - Lương Tuyên, không?Tôi chưa từng nghe anh ta nhắc đến chuyện này.Dù biết cái tên này có thể chỉ là trùng hợp, nhưng khi nhìn thấy nó xuất hiện trên tập tài liệu, linh cảm của tôi báo hiệu có điều chẳng lành.Người phụ nữ bị giam cầm.Những cô gái mất tích.Công ty tìm người An Tâm.Lương Tuyên.Bọn họ có liên quan gì đến nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện 18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian

Số ký tự: 0