Chương 21
Zhihu
2025-03-12 08:35:33
Cả nhà bọn họ, vẻ ngoài có thể trông văn nhã, hòa nhã bao nhiêu thì bên trong lại mục ruỗng, ghê tởm bấy nhiêu. Đằng sau lớp mặt nạ đạo mạo đó là bộ mặt xấu xa đầy m.á.u tanh khiến người ta căm phẫn!Tôi run rẩy cầm lấy chiếc chìa khóa mà Lưu Oánh cố ý đặt trên sofa, mở cánh cửa phòng chứa đồ đã bị khóa, rồi làm theo cách lần trước để lẻn vào căn phòng kia.Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi có cảm giác như vừa rời khỏi địa ngục tăm tối để bước vào một địa ngục khác.Hôm nay, căn phòng nhỏ này thậm chí còn không có cả rèm cửa.Tôi bật đèn pin, ngay lập tức nghe thấy một tiếng hét khàn đặc, hoảng sợ cùng với âm thanh vỡ vụn của bát đĩa. Trong vùng sáng, người phụ nữ bị giam cầm sợ hãi lùi về sau.Cơm canh trong bát văng ra, dính đầy lên tay chân cô ấy.Cùng lúc đó, một mùi hôi nhàn nhạt thoảng trong không khí—Cô ấy đã sợ đến mức mất kiểm soát. Cô ấy vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm đó, đầu cúi thấp, cả người run rẩy.Mà tôi… nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.Vừa rồi Lương Niệm nói gì?“Con mụ điên không có gia đình?”Nhưng… làm gì có ai không cha không mẹ chứ? Trên đời này, làm gì có ai không có người thân của mình chứ?Tôi giận đến mức toàn thân run lên, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Nhưng tôi không quên mục đích của mình—Tôi đeo găng tay, cẩn thận đến gần người phụ nữ đang sợ hãi tột độ kia, nhẹ nhàng nhặt vài sợi tóc trên quần áo cô ấy, bỏ vào phong bì giấy thoáng khí. Sau đó, tôi dùng tăm bông nhẹ nhàng quét qua vết thương lộ ra ngoài không khí trên cơ thể cô ấy, rồi đặt cây tăm nhuốm m.á.u ấy vào trong phong bì.Dựa vào những thứ này, tôi muốn tìm ra người thân của cô ấy.“Đừng sợ.”Tôi tháo găng tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy của cô ấy, cố gắng dùng lòng bàn tay ấm áp để xoa dịu chút lạnh lẽo trên cơ thể gầy yếu ấy.Không biết vì sao, cô ấy không còn hét lên nữa.Cùng lúc đó, tôi thấy trên khuôn mặt cô ấy, những giọt nước mắt bất chợt trào ra.“Tôi sẽ sớm đưa cô ra ngoài.”“Tôi sẽ giúp cô tìm lại gia đình. Cô sẽ không còn bị giam cầm ở nơi này nữa…”“Hãy yên tâm.”…Ngày có kết quả xét nghiệm DNA, dượng đang ở nhà cùng chúng tôi thảo luận về những manh mối mới phát hiện được.“Tiêu Tiêu, chuyện này có lẽ vẫn cần con giúp một tay.” Dượng nghiêm túc nói.“Chúng ta cần một cơ hội để tóm gọn bọn chúng trong lúc cả nhà họ Lương không hề hay biết.”“Cái công ty môi giới An Tâm đã lừa gạt vô số cô gái mất tích kia thực chất do đám tay chân của Lương Thông Tài thành lập. Nhà họ Lương vốn xuất thân từ ngành trang trí nội thất, nhưng sau đó lại chuyển sang buôn bán phụ nữ, kinh doanh thân xác. Để che giấu tội ác, bọn chúng lần lượt lập nên các công ty bất động sản hiện tại và công ty tìm người An Tâm. Cấp trên đã nắm trong tay đầy đủ chứng cứ, nhưng vụ án này liên quan đến quá nhiều bên, tuyệt đối không thể kinh động đến bọn chúng trước khi hành động.”Tôi lắng nghe lời dượng nói, dần hiểu ra ý đồ của ông.“Dượng, ý dượng là…”Mẹ tôi cũng ngồi nghe bên cạnh, đến lúc này bà cũng đã hiểu ra, chậm rãi nói:“Em rể, em định lợi dụng mối quan hệ giữa Tiêu Tiêu và Lương Tuyên để đánh lạc hướng bọn chúng sao?”Dượng gật đầu, có phần áy náy nói:“Chị, bọn em đã bàn bạc kỹ lưỡng, đây là cách khả thi nhất. Nhưng nếu Tiêu Tiêu và mọi người không đồng ý, bọn em sẽ nghĩ cách khác.”Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ tôi đã nghiêm giọng:“Sao có thể không đồng ý được? Đối với bọn buôn người, tôi thật sự…”Bà nghiến răng nói từng chữ một, nhưng đến cuối câu, giọng đã nghẹn ngào không thành tiếng:“Em gái của tôi, tôi không biết nó đang ở đâu, nhưng, nhưng mà…”Bố tôi im lặng đứng bên cạnh, thấy mẹ như vậy, ông nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai bà.“Không sao đâu, em gái chúng ta chắc chắn vẫn ổn.”Tôi quay sang nhìn dượng:“Dượng, con cũng đồng ý. Những kẻ như vậy đáng bị trừng phạt.”Dượng gật đầu. Ngay khi ông bắt đầu chậm rãi nói ra kế hoạch của mình, chuông điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.Tôi lấy điện thoại ra nhìn, là cảnh sát Tiểu Lưu gọi đến.“Chắc là kết quả xét nghiệm DNA của người phụ nữ kia đã có.” Tôi nói rồi bắt máy.“Đồng chí Tiêu Tiêu, kết quả DNA mà cô gửi đã có rồi.”“…Bố ruột của cô ấy từng lưu trữ mẫu DNA, vì vậy kết quả có rất nhanh.”Nghe đến đây, tim tôi đập mạnh một nhịp.“Vậy tên của cô ấy là…”Đầu dây bên kia im lặng giây lát, rồi chậm rãi nói:“Bố ruột của cô ấy tên là Hà Thanh Nghĩa.”Trong tai tôi như vang lên một tiếng “oành” chấn động.Tay tôi siết chặt điện thoại, bắt đầu run lên.Hà Thanh Nghĩa.Là tên của ông ngoại tôi.Trước mắt tôi trở nên mờ nhòe, ngón tay run rẩy nhấn vào nút loa ngoài.Bố mẹ tôi và dượng nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, đã nhận ra có điều bất thường. Cả ba đều sững lại, ánh mắt phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro