Chương 8
Zhihu
2025-03-12 08:35:33
Sắc mặt tôi vẫn trắng bệch:“Tớ không biết. Tớ cứ thắc mắc mãi, tại sao anh ta lại có thể phản ứng nhanh đến vậy khi biết tớ dùng hết tinh dầu? Tại sao lại…”Bây giờ thì tôi đã hiểu.Giống như lời của người giao hàng hôm qua—loại tinh dầu thơm này lẽ ra phải dùng được rất lâu.Nhưng chai tinh dầu mà bạn trai tôi tặng, đã bị động tay vào.Để có chỗ gắn camera mini, lượng tinh dầu bên trong chắc chắn phải bị giảm đi đáng kể.Đây chính là lý do vì sao nó chỉ dùng được nửa tháng.Không còn bất cứ lý do nào để biện hộ nữa.Không còn lời bào chữa nào dành cho người bạn trai mà tôi từng tin tưởng hết lòng.Hình ảnh chiếc camera nhỏ bé nằm giữa đống mảnh vụn vẫn ám ảnh trong đầu tôi. Tại sao anh ta lại làm vậy?Tôi biết anh ta đối xử rất tốt với tôi.Tôi cũng biết anh ta có ham muốn kiểm soát rất mạnh.Nhưng chúng tôi là người yêu!Hành vi này không chỉ vi phạm đạo đức, mà còn vi phạm cả pháp luật!Tôi không thể chấp nhận điều đó.Chai tinh dầu ấy đặt trong phòng tắm.Tồn tại suốt nửa tháng qua. Vậy trong nửa tháng ấy…Anh ta đã nhìn thấy những gì?Tôi ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.Ba năm.Tôi và Lương Tuyên đã ở bên nhau ba năm.Tôi chưa từng nghĩ rằng, chuyện kinh khủng như thế này lại xảy ra với chính mình.“Tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với Lương Tuyên.” Tôi lau nước mắt, giọng nói khẽ khàng nhưng kiên định.Ninh Song Song siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, thở dài: “Trước khi nói chuyện với anh ta, cậu cứ tạm thời về nhà bố mẹ ở đi.””…Ừ.”Tôi không mang theo bất cứ đồ đạc nào khi về nhà bố mẹ, cũng không nói với Lương Tuyên rằng mình đã rời đi.Chỉ đơn giản bảo rằng dạo này công việc bận rộn, chúng tôi sẽ ít gặp nhau hơn.Lương Tuyên cũng đang rất bận, nhưng vẫn như mọi khi, đều đặn nhắn tin “chào buổi sáng”, “chúc ngủ ngon”, quan tâm sức khỏe của tôi.Tan làm, tôi nhận được tin nhắn từ anh ta:【Tiêu Tiêu, thứ bảy này em rảnh không? Niệm Niệm cuối tuần này về rồi, anh định cùng em đi đón em ấy.】【Nếu em có thời gian, anh sẽ đến đón em vào buổi sáng, sau đó đón Niệm Niệm xong, anh sẽ nấu ăn cho hai người nhé.】Vẫn là giọng điệu dịu dàng, quan tâm, không có một chút sơ hở nào.Nhưng kể từ khi phát hiện chiếc camera—Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.Thứ bảy—có lẽ đây là cơ hội để tôi nói chuyện rõ ràng với anh ta.Ngoài ra…Không hiểu vì sao, căn phòng tối tăm ấy lại hiện lên trong đầu tôi lần nữa.Bên trong… thật sự chỉ có cá thôi sao?Bởi vì, mùi m.á.u tanh nồng nặc và tiếng đập tường hôm đó…Không thể là giả được.Sáng sớm thứ bảy, tôi quyết định quay về căn hộ của mình trước.“Sao lại quay về căn hộ? Để Tiểu Tuyên đến đón con là được rồi mà.” Mẹ tôi vừa tưới hoa vừa hỏi.Tôi không nói về chuyện cái camera, chỉ cười nhẹ: “Con về lấy ít đồ thôi.”Ở lối vào, có hai bức ảnh được đặt ngay ngắn.Một bức ảnh là hình hai ông bà lão nhân từ.Tôi cúi xuống, nhẹ giọng:“Ông ngoại, bà ngoại, con đi đây.”Sau đó, tôi quay đầu, nhẹ nhàng chạm tay vào một bức ảnh khác.Dù chất lượng ảnh đã cũ kỹ mười mấy năm, nhưng trong bức hình, người phụ nữ vẫn duyên dáng và rạng rỡ, nụ cười ngọt ngào, nét thanh xuân không hề bị lu mờ bởi thời gian.”…”Tôi khẽ vẫy tay, thì thầm:“Dì út, con đi đây.”Có lẽ là do phát hiện ra chiếc camera, tôi cứ cảm thấy bồn chồn, chẳng thể nào yên tâm khi ở trong căn hộ. Tôi luôn có cảm giác như có đôi mắt vô hình đang dõi theo mình từ phía sau.Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc túi xách treo bên cửa. Trên túi là hình ảnh chú gấu trúc nhỏ với khuôn mặt tròn trĩnh, đang cười ngốc nghếch theo cách đáng yêu.Tôi khẽ thở dài, tháo túi xách xuống.Lương Tuyên theo thói quen đưa tay ra định cầm giúp tôi, nhưng vừa nhìn thấy bàn tay anh ta, tôi theo phản xạ lùi lại một bước."Tiêu Tiêu?"Lương Tuyên nhìn thấy hành động của tôi, bàn tay anh ta khựng lại giữa không trung.Tôi giật mình nhận ra phản ứng của mình, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:"Không có gì đâu, để em tự cầm cũng được. À, phải rồi, anh mua tinh dầu thơm cho em… có mang theo không?""Hàng về rồi, anh để ở nhà. Lát nữa về anh lấy cho em."Lương Tuyên không hề nghi ngờ gì, vẫn cười nói như thường.Tôi im lặng một lát, rồi nhẹ giọng đáp: "Được."Khi xuống cầu thang, có lẽ do đang suy nghĩ lung tung nên tôi không để ý bậc thềm, bất cẩn trượt chân hụt xuống.Dù không bị trẹo chân nhưng cổ chân tôi có vẻ bị sưng.Lương Tuyên giật nảy mình, vội vã cúi xuống đỡ tôi, rồi cõng tôi lên lưng:"Tiêu Tiêu, hay hôm nay em về nhà trước đi?"Tựa trên lưng anh ta, cảm giác vững chãi và đáng tin cậy mà tôi từng nghĩ trước đây, bây giờ chỉ khiến tôi thấy lạnh sống lưng.Nghĩ đến căn phòng trong nhà họ Lương, tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhẹ giọng nói:"…Không sao, trên đường đến trường của Niệm Niệm chẳng phải sẽ đi ngang qua nhà anh sao? Em cứ đợi ở đó trước cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro