Thiết Thụ Địa Ngục
Rainy
2024-07-03 19:10:14
Thái Viễn Sơn gọi cho Khương Hòa, Phương Tuyết và Tô Ngọc Long tới hiện trường thứ ba. Đó là một khu công trường, buổi tối không ai có mặt, khi công nhân tới mới phát hiện cái xác.
Một cách trùng hợp, xe của Tô Ngọc Long tới gần như cùng lúc với Thái Viễn Sơn.
“Nhìn kìa, hiện trường chắc tan nát cả rồi.” Khương Hòa chỉ vào đám đông công nhân đứng quanh cái xác.
“Đành chịu vậy.” Thái Viễn Sơn nói, anh đã quen với những tình huống không mong muốn như thế này.
Họ bước vào và giải tán đám đông, Thái Viễn Sơn bảo Tô Ngọc Long lấy lời khai của những người công nhân này. Khương Hòa nhìn quanh, lắc đầu ngán ngẫm, tuy vậy anh vẫn kiểm tra xem hai tên thủ phạm có để lại manh mối nào mà chưa bị hủy không.
Phương Tuyết kiểm tra thi thể và bảo phán đoán nạn nhân chết vào khoảng 11 giờ đêm hôm trước. Trong túi nạn nhân có ví và một chiếc thẻ nhớ.
Trong ví vẫn còn tiền và thẻ, kẻ giết người không có ý định lấy tiền, chỉ muốn lấy mạng. Ngoài ra còn có căn cước ghi tên là Phó Kinh. Thái Viễn Sơn giao cho một nhóm cảnh sát tìm thông tin về người này, còn đặc biệt dặn là hỏi xem người này có từng gây chia rẽ gia đình nào không. Người cảnh sát nhận nhiệm vụ không hiểu mục đích của yêu cầu sau nhưng vẫn ngoan ngoãn thực hiện.
Trên lưng của Phó Kinh găm đầy dao. Máu chảy lêng láng khắp lưng, khó mà xác định được nhát nào là chí mạng. Nhìn qua thì có vẻ tất cả đều là dao mới, cùng mẫu mã, Thái Viễn Sơn lại giao cho một nhóm cảnh sát khác điều tra xem gần đây có ai mua một số lượng lớn dao loại này hay không.
“Vậy là lại xuống thêm một tầng địa ngục nữa.” Thái Viễn Sơn nói, anh cảm thấy khá tệ, với tốc độ gây án này, liệu anh có thể bắt kịp bọn chúng?
Phương Tuyết cho người đem thi thể về sở, đây là cái xác thứ ba trong vòng hai ngày, cô thoáng thở dài.
Họ nhìn sang Khương Hòa, anh lắc đầu. Họ cũng đã biết hai kẻ này ra tay rất gọn gàng nên không ngạc nhiên khi chúng không để lại dấu vết. Tại đây là công trường nên cũng không mong có ai thấy chúng.
Vấn đề là tại sao Phó Kinh lại ở đây? Khả năng có thể là bị bắt đưa tới đây, trên người nạn nhân không có vết trói nên có lẽ bị đánh thuốc. Phương Tuyết bắt kịp suy nghĩ đó của Thái Viễn Sơn, cô nói “Tôi sẽ cho xét nghiệm máu của nạn nhân.”
Tô Ngọc Long báo cáo “Họ không biết gì cả, chỉ biết là khi họ tới đã có cái xác, sợ quá nên lại gần coi thử.”
Xem ra lần này vẫn như cũ, chúng ra tay tại nơi vắng vẻ, không để lại chứng cứ gì, đúng là sát thủ chuyên nghiệp.
Nếu bây giờ chúng dừng tay thì có lẽ sẽ chẳng còn dấu vết gì buộc tội được chúng, Tâm trạng của Thái Viễn Sơn rất mâu thuẫn, một mặt thì mong chờ chúng sơ suất để lại dấu vết, nhưng như vậy là chúng sẽ lại giết người, mặt còn lại anh mong chúng vì lí do nào đó mà phải dừng tay.
Tuy nhiên, chắc chắn chúng không có lí do gì để dừng tay cả. Nhiệm vụ của Thái Viễn Sơn là động não chứ không phải cầu nguyện.
“Chúng ta về thôi.” Thái Viễn Sơn nói.
Khi ra về, Phương Tuyết chuyển sang xe của Thái Viễn Sơn với lí do muốn bàn thêm về địa ngục, mà trong đội ngoài cô ra chỉ có anh biết về vấn đề đó. Thái Viễn Sơn cũng muốn thảo luận về vụ án nên không từ chối.
“Vậy là Thiết Thụ đã hoàn thành, tiếp theo sẽ là Nghiệt Kính. Tôi nghĩ bây giờ có thể chắc chắn về kế hoạch giết người mô phỏng 18 tầng địa ngục này rồi.” Phương Tuyết nói.
“Chắc chắn là vậy. Trong văn phòng làm việc của Tôn Thiên Phổ có một chiếc USB, trong đó có đoạn phim thừa nhận đã lập nên kế hoạch này. Ông ta cũng xác nhận rằng Ngô Lâm là người viết thuê cho công ty Quang Phổ, và Tô Liêm thì xúi giục tình nhân chiếm đoạt tài sản nhà chồng cũ.” Thái Viễn Sơn nói ra phát hiện mới này.
“Thế chiếc thẻ nhớ đó có khả năng là một đoạn phim khác, kể về tội lỗi của Phó Kinh. Nếu vậy thì chúng ta đâu cần mất công đi tìm hiểu lại nữa.” Phương Tuyết nói.
“Cẩn thận vẫn hơn.” Thái Viễn Sơn nhắc nhở.
“Vâng, thưa sếp, xin lỗi.” Phương Tuyết đáp, cô chuyển sang chủ đề khác “Tầng tiếp theo là Nghiệt Kính, dành cho kẻ hay chạy tội lúc còn sống, liệu có phải là một người từng hầu tòa trong công ty Quang Phổ không? Chúng ta có lẽ nên kiểm tra lại hồ sơ các nhân viên của họ.”
Lúc này đúng là việc dự đoán nạn nhân tiếp theo hữu ích hơn đi tìm kiếm những manh mối cũ đang đi vào ngõ cụt. Chạy tội, Thái Viễn Sơn nghĩ về hai chữ đó, có thể không phải chạy tội cho bản thân, Tôn Thiên Phổ có thể biến đổi một chút để phù hợp với thực tế, là một người người chạy tội cho người khác. Luật sư Quách Trọng Chân, hôm nay anh ta không đi làm. Thời gian Phó Kinh chết là 11 giờ đêm qua, hai tên sát thủ dư thời gian để gây ra vụ án thứ tư.
Thái Viễn Sơn liền gọi cho Trịnh Danh và ra lệnh “Mau đi tìm Quách Trọng Chân, càng nhanh càng tốt.”
Trịnh Danh liền nhận lệnh, nhưng Thái Viễn Sơn cảm thấy có lẽ mình sắp muộn rồi.
Một cách trùng hợp, xe của Tô Ngọc Long tới gần như cùng lúc với Thái Viễn Sơn.
“Nhìn kìa, hiện trường chắc tan nát cả rồi.” Khương Hòa chỉ vào đám đông công nhân đứng quanh cái xác.
“Đành chịu vậy.” Thái Viễn Sơn nói, anh đã quen với những tình huống không mong muốn như thế này.
Họ bước vào và giải tán đám đông, Thái Viễn Sơn bảo Tô Ngọc Long lấy lời khai của những người công nhân này. Khương Hòa nhìn quanh, lắc đầu ngán ngẫm, tuy vậy anh vẫn kiểm tra xem hai tên thủ phạm có để lại manh mối nào mà chưa bị hủy không.
Phương Tuyết kiểm tra thi thể và bảo phán đoán nạn nhân chết vào khoảng 11 giờ đêm hôm trước. Trong túi nạn nhân có ví và một chiếc thẻ nhớ.
Trong ví vẫn còn tiền và thẻ, kẻ giết người không có ý định lấy tiền, chỉ muốn lấy mạng. Ngoài ra còn có căn cước ghi tên là Phó Kinh. Thái Viễn Sơn giao cho một nhóm cảnh sát tìm thông tin về người này, còn đặc biệt dặn là hỏi xem người này có từng gây chia rẽ gia đình nào không. Người cảnh sát nhận nhiệm vụ không hiểu mục đích của yêu cầu sau nhưng vẫn ngoan ngoãn thực hiện.
Trên lưng của Phó Kinh găm đầy dao. Máu chảy lêng láng khắp lưng, khó mà xác định được nhát nào là chí mạng. Nhìn qua thì có vẻ tất cả đều là dao mới, cùng mẫu mã, Thái Viễn Sơn lại giao cho một nhóm cảnh sát khác điều tra xem gần đây có ai mua một số lượng lớn dao loại này hay không.
“Vậy là lại xuống thêm một tầng địa ngục nữa.” Thái Viễn Sơn nói, anh cảm thấy khá tệ, với tốc độ gây án này, liệu anh có thể bắt kịp bọn chúng?
Phương Tuyết cho người đem thi thể về sở, đây là cái xác thứ ba trong vòng hai ngày, cô thoáng thở dài.
Họ nhìn sang Khương Hòa, anh lắc đầu. Họ cũng đã biết hai kẻ này ra tay rất gọn gàng nên không ngạc nhiên khi chúng không để lại dấu vết. Tại đây là công trường nên cũng không mong có ai thấy chúng.
Vấn đề là tại sao Phó Kinh lại ở đây? Khả năng có thể là bị bắt đưa tới đây, trên người nạn nhân không có vết trói nên có lẽ bị đánh thuốc. Phương Tuyết bắt kịp suy nghĩ đó của Thái Viễn Sơn, cô nói “Tôi sẽ cho xét nghiệm máu của nạn nhân.”
Tô Ngọc Long báo cáo “Họ không biết gì cả, chỉ biết là khi họ tới đã có cái xác, sợ quá nên lại gần coi thử.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra lần này vẫn như cũ, chúng ra tay tại nơi vắng vẻ, không để lại chứng cứ gì, đúng là sát thủ chuyên nghiệp.
Nếu bây giờ chúng dừng tay thì có lẽ sẽ chẳng còn dấu vết gì buộc tội được chúng, Tâm trạng của Thái Viễn Sơn rất mâu thuẫn, một mặt thì mong chờ chúng sơ suất để lại dấu vết, nhưng như vậy là chúng sẽ lại giết người, mặt còn lại anh mong chúng vì lí do nào đó mà phải dừng tay.
Tuy nhiên, chắc chắn chúng không có lí do gì để dừng tay cả. Nhiệm vụ của Thái Viễn Sơn là động não chứ không phải cầu nguyện.
“Chúng ta về thôi.” Thái Viễn Sơn nói.
Khi ra về, Phương Tuyết chuyển sang xe của Thái Viễn Sơn với lí do muốn bàn thêm về địa ngục, mà trong đội ngoài cô ra chỉ có anh biết về vấn đề đó. Thái Viễn Sơn cũng muốn thảo luận về vụ án nên không từ chối.
“Vậy là Thiết Thụ đã hoàn thành, tiếp theo sẽ là Nghiệt Kính. Tôi nghĩ bây giờ có thể chắc chắn về kế hoạch giết người mô phỏng 18 tầng địa ngục này rồi.” Phương Tuyết nói.
“Chắc chắn là vậy. Trong văn phòng làm việc của Tôn Thiên Phổ có một chiếc USB, trong đó có đoạn phim thừa nhận đã lập nên kế hoạch này. Ông ta cũng xác nhận rằng Ngô Lâm là người viết thuê cho công ty Quang Phổ, và Tô Liêm thì xúi giục tình nhân chiếm đoạt tài sản nhà chồng cũ.” Thái Viễn Sơn nói ra phát hiện mới này.
“Thế chiếc thẻ nhớ đó có khả năng là một đoạn phim khác, kể về tội lỗi của Phó Kinh. Nếu vậy thì chúng ta đâu cần mất công đi tìm hiểu lại nữa.” Phương Tuyết nói.
“Cẩn thận vẫn hơn.” Thái Viễn Sơn nhắc nhở.
“Vâng, thưa sếp, xin lỗi.” Phương Tuyết đáp, cô chuyển sang chủ đề khác “Tầng tiếp theo là Nghiệt Kính, dành cho kẻ hay chạy tội lúc còn sống, liệu có phải là một người từng hầu tòa trong công ty Quang Phổ không? Chúng ta có lẽ nên kiểm tra lại hồ sơ các nhân viên của họ.”
Lúc này đúng là việc dự đoán nạn nhân tiếp theo hữu ích hơn đi tìm kiếm những manh mối cũ đang đi vào ngõ cụt. Chạy tội, Thái Viễn Sơn nghĩ về hai chữ đó, có thể không phải chạy tội cho bản thân, Tôn Thiên Phổ có thể biến đổi một chút để phù hợp với thực tế, là một người người chạy tội cho người khác. Luật sư Quách Trọng Chân, hôm nay anh ta không đi làm. Thời gian Phó Kinh chết là 11 giờ đêm qua, hai tên sát thủ dư thời gian để gây ra vụ án thứ tư.
Thái Viễn Sơn liền gọi cho Trịnh Danh và ra lệnh “Mau đi tìm Quách Trọng Chân, càng nhanh càng tốt.”
Trịnh Danh liền nhận lệnh, nhưng Thái Viễn Sơn cảm thấy có lẽ mình sắp muộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro