1960 Mang Theo Không Gian Vật Tư Gả Cho Sĩ Quan
Chương 9
2024-10-18 21:57:56
Hắc Vô Thường mặt mày ảm đạm, giống như quả cà bị sương đánh, co vai, cúi đầu.
Phán quan một tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn Lý Mộng Kỳ: "Thế nào?"
Mắt Lý Mộng Kỳ đảo một vòng: "He he, phán quan đại nhân, ngài xem tiểu nữ yếu đuối như thế này, thực sự thiếu chút cảm giác an toàn, ngài có thể cho chút dị năng, linh căn, công pháp gì đó không?"
Phán quan mặt đen lại, hừ lạnh một tiếng: "Đừng có được voi đòi tiên."
Không đợi Lý Mộng Kỳ tiếp tục cãi cọ, phán quan nhìn về phía Hắc Vô Thường: "Đưa viên Đại Lực Hoàn của ngươi cho cô ta."
Lý Mộng Kỳ nghe đến Đại Lực Hoàn, trong long liền nở hoa.
Vốn dĩ cô cũng chỉ theo chiêu thức mặc cả, đàm phán mà thôi, giá cả vốn dĩ phải nâng cao.
Không phải chứ, còn chưa trả giá gì mà đã trực tiếp được một thứ tốt như vậy.
Bảo bối đã đưa ra rồi, Hắc Vô Thường còn quan tâm gì đến một cái xương sườn vô dụng?
Nghe lời móc ra từ trong lòng một lọ sứ bằng ngón tay cái, còn chưa kịp động tác, đã bị phán quan đại nhân dùng pháp thuật ném vào không gian của Lý Mộng Kỳ.
Một tay này cũng là phán quan cố ý làm, Lý Mộng Kỳ cũng thực sự bị chấn động.
Đừng nói đến chuyện không gian có ràng buộc với cô hay không nhưng phán quan thực sự không hề đụng tay vào.
Như vậy mà ông ta vẫn có thể ném đồ vào không gian của cô mà không gặp trở ngại, nếu cô mà quá đáng thì hậu quả... chậc chậc, phải cẩn thận.
Hắc Bạch Vô Thường thấy phán quan đại nhân ra tay như vậy, cũng nhanh chóng đứng thẳng người, không thể làm mất mặt phán quan đại nhân được.
Mặc dù Lý Mộng Kỳ bị chấn động nhưng cô vẫn không cam tâm để người khác tùy ý sắp đặt cuộc đời mình như vậy.
Phán quan đương nhiên cũng nhìn ra được tâm tư nhỏ của Lý Mộng Kỳ, sắc mặt cũng đen lại, mày cũng nhíu lại.
Lý Mộng Kỳ giữ vững tâm lý, có lợi thì không thể không chiếm.
Có chiếm được lợi hay không còn chưa biết nhưng cuộc đời của người bên dưới kia cô nhất định phải tiếp quản.
Sau đó liền mặt dày, lại đổi sang nụ cười nịnh nọt: "Cuối cùng, tôi còn một yêu cầu cuối cùng."
Phán quan nghiến răng, thốt ra một chữ: "Nói!"
Lý Mộng Kỳ đã hiểu rõ cách biến sắc mặt, lập tức đổi sang vẻ đáng thương.
Nhìn Lý Mộng Kỳ thay đổi sắc mặt liên tục, Hắc Bạch Vô Thường đều đồng loạt nhìn về phía Phán Quan.
Trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ và thương cảm, nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Con nhóc này nhìn thì nhỏ tuổi, vậy mà thật khó chơi!
Phán quan một tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn Lý Mộng Kỳ: "Thế nào?"
Mắt Lý Mộng Kỳ đảo một vòng: "He he, phán quan đại nhân, ngài xem tiểu nữ yếu đuối như thế này, thực sự thiếu chút cảm giác an toàn, ngài có thể cho chút dị năng, linh căn, công pháp gì đó không?"
Phán quan mặt đen lại, hừ lạnh một tiếng: "Đừng có được voi đòi tiên."
Không đợi Lý Mộng Kỳ tiếp tục cãi cọ, phán quan nhìn về phía Hắc Vô Thường: "Đưa viên Đại Lực Hoàn của ngươi cho cô ta."
Lý Mộng Kỳ nghe đến Đại Lực Hoàn, trong long liền nở hoa.
Vốn dĩ cô cũng chỉ theo chiêu thức mặc cả, đàm phán mà thôi, giá cả vốn dĩ phải nâng cao.
Không phải chứ, còn chưa trả giá gì mà đã trực tiếp được một thứ tốt như vậy.
Bảo bối đã đưa ra rồi, Hắc Vô Thường còn quan tâm gì đến một cái xương sườn vô dụng?
Nghe lời móc ra từ trong lòng một lọ sứ bằng ngón tay cái, còn chưa kịp động tác, đã bị phán quan đại nhân dùng pháp thuật ném vào không gian của Lý Mộng Kỳ.
Một tay này cũng là phán quan cố ý làm, Lý Mộng Kỳ cũng thực sự bị chấn động.
Đừng nói đến chuyện không gian có ràng buộc với cô hay không nhưng phán quan thực sự không hề đụng tay vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như vậy mà ông ta vẫn có thể ném đồ vào không gian của cô mà không gặp trở ngại, nếu cô mà quá đáng thì hậu quả... chậc chậc, phải cẩn thận.
Hắc Bạch Vô Thường thấy phán quan đại nhân ra tay như vậy, cũng nhanh chóng đứng thẳng người, không thể làm mất mặt phán quan đại nhân được.
Mặc dù Lý Mộng Kỳ bị chấn động nhưng cô vẫn không cam tâm để người khác tùy ý sắp đặt cuộc đời mình như vậy.
Phán quan đương nhiên cũng nhìn ra được tâm tư nhỏ của Lý Mộng Kỳ, sắc mặt cũng đen lại, mày cũng nhíu lại.
Lý Mộng Kỳ giữ vững tâm lý, có lợi thì không thể không chiếm.
Có chiếm được lợi hay không còn chưa biết nhưng cuộc đời của người bên dưới kia cô nhất định phải tiếp quản.
Sau đó liền mặt dày, lại đổi sang nụ cười nịnh nọt: "Cuối cùng, tôi còn một yêu cầu cuối cùng."
Phán quan nghiến răng, thốt ra một chữ: "Nói!"
Lý Mộng Kỳ đã hiểu rõ cách biến sắc mặt, lập tức đổi sang vẻ đáng thương.
Nhìn Lý Mộng Kỳ thay đổi sắc mặt liên tục, Hắc Bạch Vô Thường đều đồng loạt nhìn về phía Phán Quan.
Trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ và thương cảm, nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Con nhóc này nhìn thì nhỏ tuổi, vậy mà thật khó chơi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro