Lửa Cháy Đổ Thê...
2024-08-21 16:23:56
Trần An đứng lên ra khỏi nhà, giọng hắn từ ngoài truyền vào trong:
"Hôm nay em lên núi đi dạo, không đi đốn củi, buổi tối làm chút đồ ăn ngon cho mọi người!"
"Đi quần què, nghe thấy phải làm việc là kiếm cớ chạy ra ngoài, cái đồ lười, mày không muốn bỏ sức thì cứ nói thẳng, còn làm chút đồ ăn ngon nữa chứ, ăn cặc, mày coi chúng tao là đồ ngốc hả? Vô trách nhiệm, không biết gánh vác gì cả, làm chút chuyện cho gia đình là mày bị thiệt, hay mày sẽ chết?"
Trần Bình đang vung rìu bổ củi bên cạnh đống củi nghe thấy lời Trần An nói, tức điên người.
Việc Trần Bình oán giận Trần An không phải ngày một ngày hai.
Thật ra, trong nhà còn có thằng ba, nhưng cuộc sống khó khăn, sinh ra không nuôi sống nổi, kể từ đó Cảnh Ngọc Liên không mang thai được nữa.
Cho dù là Trần Tử Khiêm hay Cảnh Ngọc Liên, hình như đều trở nên bất công, cái gì cũng thiên về thằng hai Trần An đã ngồi vững vị trí con út vốn không có cảm giác tồn tại gì.
Tuy cùng một mẹ đẻ ra, Trần Bình lại cảm thấy Trần An quý giá hơn mình nhiều.
Khi còn nhỏ bố mẹ không nỡ đánh, có gì tốt cũng dành cho Trần An, kể cả để anh ấy trông, Trần An làm sai thì người bị phạt nhất định là kẻ làm anh này.
Điển hình của nhà nghèo chiều con.
Còn bé thì không sao, có thể mặc kệ, nhưng bây giờ Trần An đã mười chín tuổi, bạn bè đồng trang lứa với hắn ở trong thôn đã làm bố, nhưng Trần An vẫn được bố mẹ che chở như một cậu ấm.
Chuyện này khiến Trần Bình không thể chấp nhận nổi.
Cả nhà đều trong đội kiếm công điểm, sao Trần An lại có thể chơi bời lêu lổng, suốt ngày chạy lung tung vào núi, nói rõ hay là học săn thú có thể ăn thịt, học hái thuốc có thể bán lấy tiền. Nhưng một năm trôi qua, một lao động chính như Trần An lại không kiếm được bao nhiêu công điểm để nuôi sống chính mình, hắn vốn không làm được mấy công.
(Công điểm: điểm tính công lao động của xã viên hợp tác xã nông nghiệp trước đây)
Còn thịt thú săn được, tiền hái thuốc bán được chẳng đủ để chính hắn nhét kẽ răng, chứ đừng nói đến chuyện giúp đỡ gia đình, hầu như là tìm bãi cỏ trên núi nằm ngủ và phơi nắng.
Sống cả đời, nhìn lại quá khứ của mình, Trần An biết lúc còn trẻ mình đúng là ham ăn biếng làm, không biết quý trọng, cũng khiến Trần Bình chịu nhiều ấm ức, gánh vác mọi thứ vì mình. Dù vậy, tuy trong lòng có oán nhưng Trần Bình vẫn đứng chắn phía trước bảo vệ Trần An khi gặp nạn, làm tròn bổn phận của một người anh.
Cũng chính vì thế, nghe thấy Trần Bình mắng, trong lòng Trần An chẳng những không giận, mà còn thấy sướng, cảm giác như thương cho roi cho vọt.
Tuy quở trách, nhưng cũng là muốn tốt cho hắn.
"Anh à, trong lòng khó chịu, anh cứ mắng đi, em nghe kỹ đây."
Trần An mỉm cười nhìn Trần Bình, muốn để anh ấy trút hết cơn tức trong lòng ra, sẽ dễ chịu hơn.
Dù sao mình đúng là hơi lười, nhất là năm vừa rồi, không hề lo cho gia đình.
Không ngờ trong mắt Trần Bình nụ cười thản nhiên của Trần An chính là khinh thường, khiêu khích, không khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, càng điên tiết hơn.
"Mẹ… Bố mày muốn đánh mày!"
Trần Bình giận dữ, ném rìu trong tay xuống đất, xắn tay áo lên, như thể định đánh nhau.
Thấy đà này không ổn, Trần Tử Khiêm đang hút thuốc lá sợi dưới gốc cây hồng không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy, đi đến giữa hai anh em, quát Trần Bình:
"Bố thằng thô lỗ này, muốn đánh nhau hả, đến đây, đánh ông đây này, đánh chết ông đây, hai thằng ngố chúng mày muốn đánh thì đánh đi."
Cảnh Ngọc Liên gánh phân từ nhà vệ sinh đi tưới ruộng rau, tiện thể nhổ hai cây cải trắng về thấy thế, vội chạy tới, hơi căng thẳng nhìn hai anh em, từ xa bà ấy đã nghe thấy hai anh em cãi nhau, biết là có chuyện, vội vàng chạy đến trước người Trần An, che Trần An ở đằng sau:
"Thằng út không đi thì không đi thôi, đâu đáng vì chút chuyện nhỏ này mà cãi vã đánh nhau chứ, mới sáng sớm, kỳ lắm."
Cù Đông Bình cũng ôm con gái út chạy ra, giữ chặt Trần Bình, sợ anh ấy thật sự đánh Trần An:
"Thôi, có gì hay mà cãi chứ, là anh em ruột đấy, đừng làm trò cười, truyền ra không tốt đâu."
Nhìn bố mẹ vẫn bao che cho Trần An, Trần Bình chỉ đành nghẹn tức trong lòng.
"Bố mẹ cứ che chở cho nó đi, con xem bố mẹ có thể che chở được bao lâu, có thể che chở cho nó cả đời không? Tiếp tục như thế, sớm muộn gì thằng chó này cũng phải đớp cứt thôi, sợ còn phải ăn nguội đấy. Bảo vệ đi, che chở kỹ vào!"
Trần Bình bực bội phun một tràng, lại nhặt rìu lên, đi đến bên đống củi bừa bộn, rút củi ra bổ mạnh, mượn nó để trút giận.
Trần An nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng hổ thẹn hơn.
Hắn thở dài, nói với mẹ:
"Con đi bắt chuột tre để tối ăn, đi đây!"
Nói xong, hắn đi đến chỗ chuồng lợn, rút cuốc giắt trên mái ra, vác lên vai, bước nhanh rời đi theo con đường đất.
Nhìn bóng dáng cà lơ phất phơ của Trần An, Trần Bình cứ cảm thấy ngứa mắt, gân xanh nổi lên ầm ầm.
"Hôm nay em lên núi đi dạo, không đi đốn củi, buổi tối làm chút đồ ăn ngon cho mọi người!"
"Đi quần què, nghe thấy phải làm việc là kiếm cớ chạy ra ngoài, cái đồ lười, mày không muốn bỏ sức thì cứ nói thẳng, còn làm chút đồ ăn ngon nữa chứ, ăn cặc, mày coi chúng tao là đồ ngốc hả? Vô trách nhiệm, không biết gánh vác gì cả, làm chút chuyện cho gia đình là mày bị thiệt, hay mày sẽ chết?"
Trần Bình đang vung rìu bổ củi bên cạnh đống củi nghe thấy lời Trần An nói, tức điên người.
Việc Trần Bình oán giận Trần An không phải ngày một ngày hai.
Thật ra, trong nhà còn có thằng ba, nhưng cuộc sống khó khăn, sinh ra không nuôi sống nổi, kể từ đó Cảnh Ngọc Liên không mang thai được nữa.
Cho dù là Trần Tử Khiêm hay Cảnh Ngọc Liên, hình như đều trở nên bất công, cái gì cũng thiên về thằng hai Trần An đã ngồi vững vị trí con út vốn không có cảm giác tồn tại gì.
Tuy cùng một mẹ đẻ ra, Trần Bình lại cảm thấy Trần An quý giá hơn mình nhiều.
Khi còn nhỏ bố mẹ không nỡ đánh, có gì tốt cũng dành cho Trần An, kể cả để anh ấy trông, Trần An làm sai thì người bị phạt nhất định là kẻ làm anh này.
Điển hình của nhà nghèo chiều con.
Còn bé thì không sao, có thể mặc kệ, nhưng bây giờ Trần An đã mười chín tuổi, bạn bè đồng trang lứa với hắn ở trong thôn đã làm bố, nhưng Trần An vẫn được bố mẹ che chở như một cậu ấm.
Chuyện này khiến Trần Bình không thể chấp nhận nổi.
Cả nhà đều trong đội kiếm công điểm, sao Trần An lại có thể chơi bời lêu lổng, suốt ngày chạy lung tung vào núi, nói rõ hay là học săn thú có thể ăn thịt, học hái thuốc có thể bán lấy tiền. Nhưng một năm trôi qua, một lao động chính như Trần An lại không kiếm được bao nhiêu công điểm để nuôi sống chính mình, hắn vốn không làm được mấy công.
(Công điểm: điểm tính công lao động của xã viên hợp tác xã nông nghiệp trước đây)
Còn thịt thú săn được, tiền hái thuốc bán được chẳng đủ để chính hắn nhét kẽ răng, chứ đừng nói đến chuyện giúp đỡ gia đình, hầu như là tìm bãi cỏ trên núi nằm ngủ và phơi nắng.
Sống cả đời, nhìn lại quá khứ của mình, Trần An biết lúc còn trẻ mình đúng là ham ăn biếng làm, không biết quý trọng, cũng khiến Trần Bình chịu nhiều ấm ức, gánh vác mọi thứ vì mình. Dù vậy, tuy trong lòng có oán nhưng Trần Bình vẫn đứng chắn phía trước bảo vệ Trần An khi gặp nạn, làm tròn bổn phận của một người anh.
Cũng chính vì thế, nghe thấy Trần Bình mắng, trong lòng Trần An chẳng những không giận, mà còn thấy sướng, cảm giác như thương cho roi cho vọt.
Tuy quở trách, nhưng cũng là muốn tốt cho hắn.
"Anh à, trong lòng khó chịu, anh cứ mắng đi, em nghe kỹ đây."
Trần An mỉm cười nhìn Trần Bình, muốn để anh ấy trút hết cơn tức trong lòng ra, sẽ dễ chịu hơn.
Dù sao mình đúng là hơi lười, nhất là năm vừa rồi, không hề lo cho gia đình.
Không ngờ trong mắt Trần Bình nụ cười thản nhiên của Trần An chính là khinh thường, khiêu khích, không khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, càng điên tiết hơn.
"Mẹ… Bố mày muốn đánh mày!"
Trần Bình giận dữ, ném rìu trong tay xuống đất, xắn tay áo lên, như thể định đánh nhau.
Thấy đà này không ổn, Trần Tử Khiêm đang hút thuốc lá sợi dưới gốc cây hồng không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy, đi đến giữa hai anh em, quát Trần Bình:
"Bố thằng thô lỗ này, muốn đánh nhau hả, đến đây, đánh ông đây này, đánh chết ông đây, hai thằng ngố chúng mày muốn đánh thì đánh đi."
Cảnh Ngọc Liên gánh phân từ nhà vệ sinh đi tưới ruộng rau, tiện thể nhổ hai cây cải trắng về thấy thế, vội chạy tới, hơi căng thẳng nhìn hai anh em, từ xa bà ấy đã nghe thấy hai anh em cãi nhau, biết là có chuyện, vội vàng chạy đến trước người Trần An, che Trần An ở đằng sau:
"Thằng út không đi thì không đi thôi, đâu đáng vì chút chuyện nhỏ này mà cãi vã đánh nhau chứ, mới sáng sớm, kỳ lắm."
Cù Đông Bình cũng ôm con gái út chạy ra, giữ chặt Trần Bình, sợ anh ấy thật sự đánh Trần An:
"Thôi, có gì hay mà cãi chứ, là anh em ruột đấy, đừng làm trò cười, truyền ra không tốt đâu."
Nhìn bố mẹ vẫn bao che cho Trần An, Trần Bình chỉ đành nghẹn tức trong lòng.
"Bố mẹ cứ che chở cho nó đi, con xem bố mẹ có thể che chở được bao lâu, có thể che chở cho nó cả đời không? Tiếp tục như thế, sớm muộn gì thằng chó này cũng phải đớp cứt thôi, sợ còn phải ăn nguội đấy. Bảo vệ đi, che chở kỹ vào!"
Trần Bình bực bội phun một tràng, lại nhặt rìu lên, đi đến bên đống củi bừa bộn, rút củi ra bổ mạnh, mượn nó để trút giận.
Trần An nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng hổ thẹn hơn.
Hắn thở dài, nói với mẹ:
"Con đi bắt chuột tre để tối ăn, đi đây!"
Nói xong, hắn đi đến chỗ chuồng lợn, rút cuốc giắt trên mái ra, vác lên vai, bước nhanh rời đi theo con đường đất.
Nhìn bóng dáng cà lơ phất phơ của Trần An, Trần Bình cứ cảm thấy ngứa mắt, gân xanh nổi lên ầm ầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro