Vịt Lên Cạn Thí...
2024-08-21 16:23:56
Đất đai thôn Thạch Hà Tử cằn cỗi, chủ yếu trồng ngô và khoai lang là chính, nộp lên quốc gia, giữ lại cho tập thể, chẳng còn lại mấy, được chia tới tay chỉ là chút khoai lang và một ít ngô.
Rất nhiều hộ không đủ sức lao động, vừa có già lại có trẻ nhỏ, làm không đủ ăn nhưng cũng không thể để người ta chết đói được, vì thế chỉ có thể lên đội mượn tiền mượn lương thực sống qua ngày rồi trả lại sau.
Nhưng không dễ trả, ngược lại còn mượn liên tục, tích lũy qua từng năm, càng để lâu càng nhiều.
Dĩ nhiên, sau khi đất phân đến hộ, những khoản lương thực và tiền mượn trên đội này đều được xóa sạch.
Cả nhà Trần An, bố mẹ, anh trai chị dâu cộng thêm Trần An, năm lao động khỏe mạnh, hết một năm, khoai lang được cấp đến lấp đầy dạ dày không thành vấn đề nhưng tiền không được chia một xu, ngược lại là nợ 1 tệ hai hào tư... Đây là năm đầu tiên xuất hiện tình trạng như thế, cũng bởi vì Trần An dùng hết khoản tiền kia.
Trần An nhớ đại khái là vì có hai đứa con gái, đêm đó anh trai và chị dâu chưa nói gì, nhưng ông bô vừa về nhà, nhìn thấy Trần An, lập tức mắng:
"Bố tổ thằng chó, ngày càng quái gở..."
Công điểm của Trần An ở trên sổ kế toán đội sản xuất thật sự không nhìn nổi.
Nghĩ đến đây, trên trán Trần An lấm tấm mồ hôi, lúc đó bố mẹ rất hung dữ.
Trần An nghĩ rồi, nhất định phải trốn, tốt nhất phải nghĩ cách bù lại một ít.
Thật ra, từ tận đáy lòng hắn muốn để bố mẹ mắng hắn vài ngày, không thể giống như đời trước, đột nhiên chẳng còn gì, muốn nghe bọn họ lải nhải cũng không được.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đời này mình nhất định sẽ thay đổi cục diện này, cuộc sống về sau còn rất dài, Trần An cảm thấy bớt đi thì tốt hơn.
Là lúc nên có trách nhiệm.
Gần đến Tết rồi, phải nghĩ cách để cho Tết này tốt hơn đã.
"Nên làm cái gì đây?"
Trần An vừa về nhà vừa nghĩ, nhìn chuột tre trong tay, dần có ý tưởng.
"Cẩu Oa Tử, em đi đâu đấy?"
Đi xuống sườn đồi tới con đường làm dọc theo bờ sông, Trần An đang nghĩ vẩn vơ chợt nghe thấy tiếng la truyền đến từ bên bờ sông, vội dừng bước nhìn sang.
Xuyên qua khóm trúc cạnh bờ sông, thấy người trên bờ sông rõ ràng là bạn nối khố Hồng Sơn của mình.
"Anh Đản Tử!" Trần An cười chào.
Giống như Cẩu Oa Tử là tên mụ của Trần An, Hồng Sơn cũng có, tên là Thiết Đản. Hồng Sơn lớn hơn Trần An một tuổi, Trần An quen gọi anh ấy là anh Đản Tử.
Theo quan niệm của các cụ, đặt tên xấu giúp con dễ nuôi.
Tên này không hay, thông thường con cái dần trưởng thành cũng chuyển sang gọi tên chính, không tiện gọi tên mụ, sợ người ta để ý.
Chỉ người có quan hệ vô cùng thân thiết mới gọi như thế.
Đời trước, Hồng Sơn là người duy nhất Trần An cảm kích.
Bọn họ là bạn nối khố cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đặc biệt là sau khi Trần An bị què, bị người chê chó ghét, vẫn luôn quan tâm giúp đỡ hắn suốt hơn mười năm, thậm chí còn cố gắng hợp tác hai mối cho hắn, hy vọng có một người chăm sóc Trần An.
Nhưng cả hai mối đều không thành, cho dù mối thứ hai là người phụ nữ tái giá lần hai có mang theo con, vừa vào cửa nhìn thấy tình hình của Trần An cũng quay đầu đi luôn, không nói thêm một câu.
Từ đó về sau, Trần An từ bỏ ý định kết hôn.
Lúc này nhìn thấy Hồng Sơn, Trần An rất kích động.
Ở trong lòng hắn, Hồng Sơn chính là người thân, địa vị không thấp hơn người nhà.
Hắn vác cuốc, xách chuột tre, rảo bước dọc theo con đường cạnh rừng trúc hướng ra bờ sông.
"Quào, Cẩu Oa Tử, em giỏi đấy, bắt được nhiều chuột tre thế."
Nhìn thấy chuột tre trong tay Trần An, Hồng Sơn phấn khích:
"Bắt được ở đâu thế?"
"Ở trên dốc cỏ tranh Lão Bao Lương kia, đang rảnh nên đi dạo xem, em khá may, tìm được vài hang." Trần An cười nói.
"Lão Bao Lương à, hơi xa đó!"
Hồng Sơn giơ tay nhéo một con chuột đực, tiện tay búng hai chân sau của nó, chuột tre bị đau bắt đầu kêu ư ư.
"Không xa chút thì đã không đến lượt em, anh Đản Tử, tối nay đến nhà ăn thịt nhé, em định nấu hết, phải đến đấy!"
"Ngại chết!"
"Chúng ta mà ngại cái gì chứ, anh em ruột, có hiểu không?"
"Được, tối nay anh đến, em về trước đi, anh đi câu thử, xem đến lúc đó có thể mang theo vài con cá không."
Trần An nhìn xuống sông, nơi đây là một khúc sông uốn cong, mặt nước rộng, khi trời nóng, trẻ chăn trâu thích cởi trần bơi lội dưới này.
Trên bờ sông có để một cái gùi đựng cá, một ống tre đựng con giun, còn có một thân tre tuốt sạch cành lá gác lên tảng đá, bên trên cột dây đóng đế giày, nối với cái phao làm từ cây ngô, trong nước là lưỡi câu dùng kim vá áo nung đỏ bẻ cong.
Trần An đã quen với bộ "Trang bị" câu cá đơn sơ này của Hồng Sơn.
Hắn nghiêng đầu nhìn gùi cá, thấy bên trong không có gì thì cười rộ:
"Rõ ràng là vịt lên cạn còn thích câu cá… Ai cũng xuống sông bắt, chỉ có anh dùng cần câu, thôi đừng câu nữa, đến nhà em hỗ trợ làm thịt chuột, chẳng lẽ vì bữa thịt chuột, em còn cần anh tặng quà sao?"
Hồng Sơn suy nghĩ, cũng không khách sáo:
"Thế đi thôi!"
Rất nhiều hộ không đủ sức lao động, vừa có già lại có trẻ nhỏ, làm không đủ ăn nhưng cũng không thể để người ta chết đói được, vì thế chỉ có thể lên đội mượn tiền mượn lương thực sống qua ngày rồi trả lại sau.
Nhưng không dễ trả, ngược lại còn mượn liên tục, tích lũy qua từng năm, càng để lâu càng nhiều.
Dĩ nhiên, sau khi đất phân đến hộ, những khoản lương thực và tiền mượn trên đội này đều được xóa sạch.
Cả nhà Trần An, bố mẹ, anh trai chị dâu cộng thêm Trần An, năm lao động khỏe mạnh, hết một năm, khoai lang được cấp đến lấp đầy dạ dày không thành vấn đề nhưng tiền không được chia một xu, ngược lại là nợ 1 tệ hai hào tư... Đây là năm đầu tiên xuất hiện tình trạng như thế, cũng bởi vì Trần An dùng hết khoản tiền kia.
Trần An nhớ đại khái là vì có hai đứa con gái, đêm đó anh trai và chị dâu chưa nói gì, nhưng ông bô vừa về nhà, nhìn thấy Trần An, lập tức mắng:
"Bố tổ thằng chó, ngày càng quái gở..."
Công điểm của Trần An ở trên sổ kế toán đội sản xuất thật sự không nhìn nổi.
Nghĩ đến đây, trên trán Trần An lấm tấm mồ hôi, lúc đó bố mẹ rất hung dữ.
Trần An nghĩ rồi, nhất định phải trốn, tốt nhất phải nghĩ cách bù lại một ít.
Thật ra, từ tận đáy lòng hắn muốn để bố mẹ mắng hắn vài ngày, không thể giống như đời trước, đột nhiên chẳng còn gì, muốn nghe bọn họ lải nhải cũng không được.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đời này mình nhất định sẽ thay đổi cục diện này, cuộc sống về sau còn rất dài, Trần An cảm thấy bớt đi thì tốt hơn.
Là lúc nên có trách nhiệm.
Gần đến Tết rồi, phải nghĩ cách để cho Tết này tốt hơn đã.
"Nên làm cái gì đây?"
Trần An vừa về nhà vừa nghĩ, nhìn chuột tre trong tay, dần có ý tưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cẩu Oa Tử, em đi đâu đấy?"
Đi xuống sườn đồi tới con đường làm dọc theo bờ sông, Trần An đang nghĩ vẩn vơ chợt nghe thấy tiếng la truyền đến từ bên bờ sông, vội dừng bước nhìn sang.
Xuyên qua khóm trúc cạnh bờ sông, thấy người trên bờ sông rõ ràng là bạn nối khố Hồng Sơn của mình.
"Anh Đản Tử!" Trần An cười chào.
Giống như Cẩu Oa Tử là tên mụ của Trần An, Hồng Sơn cũng có, tên là Thiết Đản. Hồng Sơn lớn hơn Trần An một tuổi, Trần An quen gọi anh ấy là anh Đản Tử.
Theo quan niệm của các cụ, đặt tên xấu giúp con dễ nuôi.
Tên này không hay, thông thường con cái dần trưởng thành cũng chuyển sang gọi tên chính, không tiện gọi tên mụ, sợ người ta để ý.
Chỉ người có quan hệ vô cùng thân thiết mới gọi như thế.
Đời trước, Hồng Sơn là người duy nhất Trần An cảm kích.
Bọn họ là bạn nối khố cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đặc biệt là sau khi Trần An bị què, bị người chê chó ghét, vẫn luôn quan tâm giúp đỡ hắn suốt hơn mười năm, thậm chí còn cố gắng hợp tác hai mối cho hắn, hy vọng có một người chăm sóc Trần An.
Nhưng cả hai mối đều không thành, cho dù mối thứ hai là người phụ nữ tái giá lần hai có mang theo con, vừa vào cửa nhìn thấy tình hình của Trần An cũng quay đầu đi luôn, không nói thêm một câu.
Từ đó về sau, Trần An từ bỏ ý định kết hôn.
Lúc này nhìn thấy Hồng Sơn, Trần An rất kích động.
Ở trong lòng hắn, Hồng Sơn chính là người thân, địa vị không thấp hơn người nhà.
Hắn vác cuốc, xách chuột tre, rảo bước dọc theo con đường cạnh rừng trúc hướng ra bờ sông.
"Quào, Cẩu Oa Tử, em giỏi đấy, bắt được nhiều chuột tre thế."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy chuột tre trong tay Trần An, Hồng Sơn phấn khích:
"Bắt được ở đâu thế?"
"Ở trên dốc cỏ tranh Lão Bao Lương kia, đang rảnh nên đi dạo xem, em khá may, tìm được vài hang." Trần An cười nói.
"Lão Bao Lương à, hơi xa đó!"
Hồng Sơn giơ tay nhéo một con chuột đực, tiện tay búng hai chân sau của nó, chuột tre bị đau bắt đầu kêu ư ư.
"Không xa chút thì đã không đến lượt em, anh Đản Tử, tối nay đến nhà ăn thịt nhé, em định nấu hết, phải đến đấy!"
"Ngại chết!"
"Chúng ta mà ngại cái gì chứ, anh em ruột, có hiểu không?"
"Được, tối nay anh đến, em về trước đi, anh đi câu thử, xem đến lúc đó có thể mang theo vài con cá không."
Trần An nhìn xuống sông, nơi đây là một khúc sông uốn cong, mặt nước rộng, khi trời nóng, trẻ chăn trâu thích cởi trần bơi lội dưới này.
Trên bờ sông có để một cái gùi đựng cá, một ống tre đựng con giun, còn có một thân tre tuốt sạch cành lá gác lên tảng đá, bên trên cột dây đóng đế giày, nối với cái phao làm từ cây ngô, trong nước là lưỡi câu dùng kim vá áo nung đỏ bẻ cong.
Trần An đã quen với bộ "Trang bị" câu cá đơn sơ này của Hồng Sơn.
Hắn nghiêng đầu nhìn gùi cá, thấy bên trong không có gì thì cười rộ:
"Rõ ràng là vịt lên cạn còn thích câu cá… Ai cũng xuống sông bắt, chỉ có anh dùng cần câu, thôi đừng câu nữa, đến nhà em hỗ trợ làm thịt chuột, chẳng lẽ vì bữa thịt chuột, em còn cần anh tặng quà sao?"
Hồng Sơn suy nghĩ, cũng không khách sáo:
"Thế đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro