60 Không Gian : Cẩm Lý Phúc Bảo Ngọt Ngào Và Duyên Dáng
Chương 39
2024-12-13 10:43:40
Khi hai bà cháu xuống núi, Thạch Quế Hoa ôm chặt cái giỏ trong tay, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại, đầy vẻ phòng bị như thể ai đó sẽ nhào tới cướp đồ. Vừa đến gần nhà, bà đã xăm xăm chạy nhanh vào phòng, cất hết đồ đi rồi mới giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra, ung dung bước ra ngoài.
Bị bỏ lại phía sau, Mộc Cẩm bĩu môi. Bình thường bà nội lúc nào cũng nói thương yêu cô nhất, vậy mà vừa thấy chút đồ giá trị đã quăng cô ra sau đầu. Đúng là không chịu nổi sức cám dỗ của vật chất.
Nhìn bóng dáng bà nội chạy xa, Mộc Cẩm thật muốn nói với bà rằng: “Nội à, trông nội như đang chột dạ lạy ông tôi ở bụi này ấy. Bộ dạng này, dù không làm gì cũng khiến người ta nghi ngờ mấy phần.”
Nhìn về phía xa xa, thấy dòng sông nhỏ chảy lững lờ, cô đổi hướng bước chân, quyết định đi tìm anh trai chơi.
Thạch Quế Hoa sau khi vui vẻ từ trong phòng bước ra thì đi thẳng tới phòng của vợ chồng con trai thứ. Bà hoàn toàn quên mất Mộc Cẩm, có lẽ vì đã quen với việc cô cháu gái này luôn chạy khắp nơi không ở nhà.
Vừa bước vào phòng, bà đã nói ngay:
“Bình à, Đại Vĩ nhà mình năm nay cũng mười chín rồi, cũng nên tìm xem có cô nương nào phù hợp. Hai vợ chồng các con tính thế nào? Đã hỏi ý kiến thằng bé chưa?”
Vương Lệ Bình – mẹ Đại Vĩ, từ lâu đã nhờ nhà mẹ đẻ tìm giúp cô nương phù hợp, chỉ là đến giờ vẫn chưa nghe được hồi âm.
“Nương, đúng là nên tìm người cho Đại Vĩ rồi. Nương có ai phù hợp trong đầu không?”
“Ta mới ghé nhà Triệu bà tử hỏi qua. Bà ấy có nhắc đến một cô nương, sáng mai ta tính lén đi xem thử một chút. Chỉ là gia cảnh nhà cô nương ấy không tốt lắm, con thấy sao?”
Nghe đến “gia cảnh không tốt,” lòng Vương Lệ Bình hơi không vui, nhưng nghĩ bà chỉ định đi xem thử, có hợp hay không vẫn chưa chắc, nên bà nói:
“Dạ được, vậy nương cứ đi xem thử trước.”
“Thế thì tốt, sáng mai ta sẽ đi xem. Con thấy trong người thế nào rồi?”
Vương Lệ Bình sờ bụng mình, vẻ mặt hiền từ nói:
“Cũng ổn, không khó chịu như trước nữa.”
“Vậy nghỉ thêm vài ngày đi cho khỏe.”
Thạch Quế Hoa ngồi trò chuyện thêm một lát rồi đứng dậy đi vào bếp.
Nghe tiếng bước chân Thạch Quế Hoa xa dần, Vương Lệ Bình mới lại nằm lười nhác trên giường, trong đầu bắt đầu nghĩ ngợi đến chuyện ngày mai.
Mộc Cẩm chạy chậm tới bờ sông, từ xa đã thấy ca ca đang ngụp lặn dưới nước mò cá. Không nhịn được, cô bật cười.
Ca ca cô đúng là có bao nhiêu đam mê với việc mò cá chứ? Ngày nào cũng thấy anh ấy ở dưới sông.
Mộc Cẩm không dám xuống nước, ai mà biết trong đó có những thứ kỳ quái gì. Nghĩ tới thôi đã nổi da gà.
Cô ngồi trên tảng đá ven bờ sông, nhặt vài viên đá đẹp từ nước lên rồi cất vào không gian.
Thỉnh thoảng, cô nghe tiếng chơi đùa của mọi người, xen lẫn cả tiếng ca ca gọi mình. Mộc Cẩm ngẩng mặt lên, nhìn về phía họ, trên môi cũng khẽ nở nụ cười. Nhưng đột nhiên, khóe mắt cô bị một ánh sáng vàng lấp lánh làm cho chú ý. Tò mò, Mộc Cẩm quay sang nhìn.
Trông giống như một vật bằng vàng! Cô lập tức đứng dậy, bước lại gần. Khi ánh mắt dừng trên món đồ phát sáng đó, Mộc Cẩm nuốt nước miếng, hai mắt sáng rực.
“Không hổ là ta, vận khí thế này thì không ai bì nổi!” – cô thầm nghĩ.
Bên cạnh dòng sông, một khối vàng lớn bị bùn đất vùi lấp hơn một nửa, chỉ chừa lại một góc lấp lánh bên ngoài.
Mộc Cẩm nhìn trước ngó sau, rồi dùng tay đào món đồ ra. Hai đời làm người, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một viên gạch vàng lớn như vậy.
“Ôi trời, ai mà chịu chơi thế này? Quá sức hào phóng rồi!”
Cô nuốt nước miếng lần nữa, cẩn thận nhét viên gạch vàng vào trong áo, rồi tủm tỉm cười chạy về nhà.
Chạy vừa nhanh vừa cười gian, cô bỗng chốc quên mất những lời vừa nói về việc bà nội "lạy ông tôi ở bụi này." Nhìn lại, hành động của cô lúc này và bà nội chẳng khác gì nhau.
Bị bỏ lại phía sau, Mộc Cẩm bĩu môi. Bình thường bà nội lúc nào cũng nói thương yêu cô nhất, vậy mà vừa thấy chút đồ giá trị đã quăng cô ra sau đầu. Đúng là không chịu nổi sức cám dỗ của vật chất.
Nhìn bóng dáng bà nội chạy xa, Mộc Cẩm thật muốn nói với bà rằng: “Nội à, trông nội như đang chột dạ lạy ông tôi ở bụi này ấy. Bộ dạng này, dù không làm gì cũng khiến người ta nghi ngờ mấy phần.”
Nhìn về phía xa xa, thấy dòng sông nhỏ chảy lững lờ, cô đổi hướng bước chân, quyết định đi tìm anh trai chơi.
Thạch Quế Hoa sau khi vui vẻ từ trong phòng bước ra thì đi thẳng tới phòng của vợ chồng con trai thứ. Bà hoàn toàn quên mất Mộc Cẩm, có lẽ vì đã quen với việc cô cháu gái này luôn chạy khắp nơi không ở nhà.
Vừa bước vào phòng, bà đã nói ngay:
“Bình à, Đại Vĩ nhà mình năm nay cũng mười chín rồi, cũng nên tìm xem có cô nương nào phù hợp. Hai vợ chồng các con tính thế nào? Đã hỏi ý kiến thằng bé chưa?”
Vương Lệ Bình – mẹ Đại Vĩ, từ lâu đã nhờ nhà mẹ đẻ tìm giúp cô nương phù hợp, chỉ là đến giờ vẫn chưa nghe được hồi âm.
“Nương, đúng là nên tìm người cho Đại Vĩ rồi. Nương có ai phù hợp trong đầu không?”
“Ta mới ghé nhà Triệu bà tử hỏi qua. Bà ấy có nhắc đến một cô nương, sáng mai ta tính lén đi xem thử một chút. Chỉ là gia cảnh nhà cô nương ấy không tốt lắm, con thấy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe đến “gia cảnh không tốt,” lòng Vương Lệ Bình hơi không vui, nhưng nghĩ bà chỉ định đi xem thử, có hợp hay không vẫn chưa chắc, nên bà nói:
“Dạ được, vậy nương cứ đi xem thử trước.”
“Thế thì tốt, sáng mai ta sẽ đi xem. Con thấy trong người thế nào rồi?”
Vương Lệ Bình sờ bụng mình, vẻ mặt hiền từ nói:
“Cũng ổn, không khó chịu như trước nữa.”
“Vậy nghỉ thêm vài ngày đi cho khỏe.”
Thạch Quế Hoa ngồi trò chuyện thêm một lát rồi đứng dậy đi vào bếp.
Nghe tiếng bước chân Thạch Quế Hoa xa dần, Vương Lệ Bình mới lại nằm lười nhác trên giường, trong đầu bắt đầu nghĩ ngợi đến chuyện ngày mai.
Mộc Cẩm chạy chậm tới bờ sông, từ xa đã thấy ca ca đang ngụp lặn dưới nước mò cá. Không nhịn được, cô bật cười.
Ca ca cô đúng là có bao nhiêu đam mê với việc mò cá chứ? Ngày nào cũng thấy anh ấy ở dưới sông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Cẩm không dám xuống nước, ai mà biết trong đó có những thứ kỳ quái gì. Nghĩ tới thôi đã nổi da gà.
Cô ngồi trên tảng đá ven bờ sông, nhặt vài viên đá đẹp từ nước lên rồi cất vào không gian.
Thỉnh thoảng, cô nghe tiếng chơi đùa của mọi người, xen lẫn cả tiếng ca ca gọi mình. Mộc Cẩm ngẩng mặt lên, nhìn về phía họ, trên môi cũng khẽ nở nụ cười. Nhưng đột nhiên, khóe mắt cô bị một ánh sáng vàng lấp lánh làm cho chú ý. Tò mò, Mộc Cẩm quay sang nhìn.
Trông giống như một vật bằng vàng! Cô lập tức đứng dậy, bước lại gần. Khi ánh mắt dừng trên món đồ phát sáng đó, Mộc Cẩm nuốt nước miếng, hai mắt sáng rực.
“Không hổ là ta, vận khí thế này thì không ai bì nổi!” – cô thầm nghĩ.
Bên cạnh dòng sông, một khối vàng lớn bị bùn đất vùi lấp hơn một nửa, chỉ chừa lại một góc lấp lánh bên ngoài.
Mộc Cẩm nhìn trước ngó sau, rồi dùng tay đào món đồ ra. Hai đời làm người, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một viên gạch vàng lớn như vậy.
“Ôi trời, ai mà chịu chơi thế này? Quá sức hào phóng rồi!”
Cô nuốt nước miếng lần nữa, cẩn thận nhét viên gạch vàng vào trong áo, rồi tủm tỉm cười chạy về nhà.
Chạy vừa nhanh vừa cười gian, cô bỗng chốc quên mất những lời vừa nói về việc bà nội "lạy ông tôi ở bụi này." Nhìn lại, hành động của cô lúc này và bà nội chẳng khác gì nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro