60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Bỉ Ổi Lừa Hôn
2024-09-01 00:35:23
Sắc mặt Tiêu Ái Quốc trở nên nghiêm nghị: “Tôi sẽ không bao che cho bất kỳ người nào, nhưng cũng sẽ không oan uổng cho bất kỳ người nào.”
“Đồng chí Chu Hải Mị, mời đồng chí nói tên vị hôn phu của đồng chí cho tôi nghe.”
Chu Hải Mị cảm thấy mình bị nhục nhã. Cô ta cắn răng, gằn từng chữ từng chữ nói: “Lý! Đại! Quân! Anh ta tên Lý Đại Quân!”
“Phù…”
Tiêu Ái Quốc thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thả lỏng ra.
Ông biết mà, tên nhóc thúi Trang Minh Thành kia không phải hạng người bội tình bạc nghĩa.
Ông mỉm cười lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Đồng chí Chu Hải Mị, người vừa đi ra ngoài lúc nãy không tên Lý Đại Quân, anh ta tên Trang Minh Thành, họ Trang.”
“Vừa nãy đồng chí cũng nghe thấy rồi, chúng tôi gọi anh ta là Trang tiểu đoàn trưởng. Đồng chí Chu Hải Mị, chắc cô nhận nhầm người rồi.”
Chu Hải Mị sửng sốt, giây sau lại điên cuồng lắc đầu: “Không thể nào, tôi không thể nào nhận sai người được.”
Cô ta vội vàng móc ảnh chụp trong túi ra đưa cho Tiêu Ái Quốc:
“Đồng chí Tiêu, đồng chí xem người trong hình đi, tôi không thể nào nhận sai người được, anh ta chính là Lý Đại Quân, Lý Đại Quân chính là anh ta!”
“A?”
Tiêu Ái Quốc cầm ảnh chụp, thoáng cái đã ngây người. Người đàn ông trong hình đúng là Trang Minh Thành thật.
Ông nhíu mày, xoay người cầm thư lên, bên trên thư viết tên Lý Đại Quân thật.
“Đồng chí Chu Hải Mị, trong đoàn chúng tôi có một người tên Lý Đại Quân, có phải đồng chí nhầm rồi không?”
Chu Hải Mị lắc đầu, kiên định nói: “Không có khả năng, tôi có ảnh chụp làm chứng. Hơn nữa trong thư anh ấy đã nói, anh ấy là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số một.”
Tiêu Ái Quốc ngẩn ra, lại gật đầu nói: “Anh ta đúng là cán bộ của tiểu đoàn số một thật, nhưng chỉ là phó đoàn trưởng. Có lẽ tôi hiểu đã có chuyện gì xảy ra rồi.”
Sắc mặt Tiêu Ái Quốc rất khó coi. Ông quay đầu lớn tiếng hô với phía ngoài cửa:
“Tiểu Lưu, đi gọi Lý Đại Quân tới đây, kêu anh ta không được trì hoãn, phải chạy qua đây!”
Tiêu Ái Quốc hít sâu một hơi rồi mới lại nhìn về phía Chu Hải Mị. Nhìn vị tiểu thư nhà tư bản phong cách rất tây này, ông cũng không biết phải mở miệng thế nào cho đúng.
Nếu việc này giống như ông nghĩ, vậy thì đúng là quá mất mặt! Dùng ảnh của Trang tiểu đoàn trưởng, lừa người ta từ thành phố Thượng Hải tới đây, tên chó chết Lý Đại Quân này thật sự quá bỉ ổi!
“Đồng chí Chu Hải Mị, đồng chí ngồi xuống đây chờ một lát trước, đợi chút nữa mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Thấy mặt Chu Hải Mị hơi tái đi, ông lại vội vàng nói:
“Đồng chí cứ yên tâm, Tiêu Ái Quốc tôi tuyệt đối sẽ không bao che cho bất kỳ một người nào, việc này tôi nhất định sẽ cho đồng chí một kết quả hài lòng.”
…
“Trang tiểu đoàn trưởng, đi ăn cơm ư.”
“Trang tiểu đoàn trưởng, trung đoàn chúng ta có người mới à?”
“Trang tiểu đoàn trưởng, đây là ai vậy? Không phải chị dâu chứ?”
Trang Minh Thành thuận miệng đáp lại vài câu, sau đó kéo Lục Phương Phương đi thẳng tới căn tin.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới cửa căn tin. Đang định đi vào, chợt Trang Minh Thành cảm giác được người phụ nữ sau lưng lại giãy giụa.
“Thả ra, anh thả tôi ra!”
Trang Minh Thành sửng sốt, anh cảm giác được lúc này Lục Phương Phương đang tức giận thật sự.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Phương Phương đang quật cường nhìn mình.
“Cô không đói bụng ư?”
“Không đói!”
“Đồng chí Chu Hải Mị, mời đồng chí nói tên vị hôn phu của đồng chí cho tôi nghe.”
Chu Hải Mị cảm thấy mình bị nhục nhã. Cô ta cắn răng, gằn từng chữ từng chữ nói: “Lý! Đại! Quân! Anh ta tên Lý Đại Quân!”
“Phù…”
Tiêu Ái Quốc thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng thả lỏng ra.
Ông biết mà, tên nhóc thúi Trang Minh Thành kia không phải hạng người bội tình bạc nghĩa.
Ông mỉm cười lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Đồng chí Chu Hải Mị, người vừa đi ra ngoài lúc nãy không tên Lý Đại Quân, anh ta tên Trang Minh Thành, họ Trang.”
“Vừa nãy đồng chí cũng nghe thấy rồi, chúng tôi gọi anh ta là Trang tiểu đoàn trưởng. Đồng chí Chu Hải Mị, chắc cô nhận nhầm người rồi.”
Chu Hải Mị sửng sốt, giây sau lại điên cuồng lắc đầu: “Không thể nào, tôi không thể nào nhận sai người được.”
Cô ta vội vàng móc ảnh chụp trong túi ra đưa cho Tiêu Ái Quốc:
“Đồng chí Tiêu, đồng chí xem người trong hình đi, tôi không thể nào nhận sai người được, anh ta chính là Lý Đại Quân, Lý Đại Quân chính là anh ta!”
“A?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Ái Quốc cầm ảnh chụp, thoáng cái đã ngây người. Người đàn ông trong hình đúng là Trang Minh Thành thật.
Ông nhíu mày, xoay người cầm thư lên, bên trên thư viết tên Lý Đại Quân thật.
“Đồng chí Chu Hải Mị, trong đoàn chúng tôi có một người tên Lý Đại Quân, có phải đồng chí nhầm rồi không?”
Chu Hải Mị lắc đầu, kiên định nói: “Không có khả năng, tôi có ảnh chụp làm chứng. Hơn nữa trong thư anh ấy đã nói, anh ấy là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số một.”
Tiêu Ái Quốc ngẩn ra, lại gật đầu nói: “Anh ta đúng là cán bộ của tiểu đoàn số một thật, nhưng chỉ là phó đoàn trưởng. Có lẽ tôi hiểu đã có chuyện gì xảy ra rồi.”
Sắc mặt Tiêu Ái Quốc rất khó coi. Ông quay đầu lớn tiếng hô với phía ngoài cửa:
“Tiểu Lưu, đi gọi Lý Đại Quân tới đây, kêu anh ta không được trì hoãn, phải chạy qua đây!”
Tiêu Ái Quốc hít sâu một hơi rồi mới lại nhìn về phía Chu Hải Mị. Nhìn vị tiểu thư nhà tư bản phong cách rất tây này, ông cũng không biết phải mở miệng thế nào cho đúng.
Nếu việc này giống như ông nghĩ, vậy thì đúng là quá mất mặt! Dùng ảnh của Trang tiểu đoàn trưởng, lừa người ta từ thành phố Thượng Hải tới đây, tên chó chết Lý Đại Quân này thật sự quá bỉ ổi!
“Đồng chí Chu Hải Mị, đồng chí ngồi xuống đây chờ một lát trước, đợi chút nữa mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Thấy mặt Chu Hải Mị hơi tái đi, ông lại vội vàng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đồng chí cứ yên tâm, Tiêu Ái Quốc tôi tuyệt đối sẽ không bao che cho bất kỳ một người nào, việc này tôi nhất định sẽ cho đồng chí một kết quả hài lòng.”
…
“Trang tiểu đoàn trưởng, đi ăn cơm ư.”
“Trang tiểu đoàn trưởng, trung đoàn chúng ta có người mới à?”
“Trang tiểu đoàn trưởng, đây là ai vậy? Không phải chị dâu chứ?”
Trang Minh Thành thuận miệng đáp lại vài câu, sau đó kéo Lục Phương Phương đi thẳng tới căn tin.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới cửa căn tin. Đang định đi vào, chợt Trang Minh Thành cảm giác được người phụ nữ sau lưng lại giãy giụa.
“Thả ra, anh thả tôi ra!”
Trang Minh Thành sửng sốt, anh cảm giác được lúc này Lục Phương Phương đang tức giận thật sự.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Phương Phương đang quật cường nhìn mình.
“Cô không đói bụng ư?”
“Không đói!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro