60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Cùng Nhau Dọn D...
2024-09-01 00:35:23
Lục Phương Phương thuận miệng nói một câu, sau đó lại chuyên tâm cuốc cỏ. Cô cuốc rất dùng sức, coi như luyện tập khai hoang trước.
Hai người một người cuốc cỏ một người nhặt cỏ, rất nhanh đã làm xong.
Nhìn thấy mặt đất gập ghềnh lồi lõm, hai người lại dùng sức giẫm đạp, lấp đầy tất cả các hố.
Thu dọn cái sân xong xuôi, Trang Minh Thành lại mượn khăn lau với chổi tới, hai người một người lau một người quét, bắt đầu vệ sinh căn nhà.
Bận rộn tới tận trưa, cả người đầy bụi đất mà chỉ mới thu dọn được phân nửa.
“Khụ khụ.”
Trang Minh Thành cau mày, kéo Lục Phương Phương ra ngoài.
Trong phòng toàn bụi, bụi bay tứ tung, không cách nào ở nổi.
Quay đầu nhìn Lục Phương Phương, thấy má trái của cô dính vết bẩn, Trang Minh Thành lại lấy khăn tay ra, nghiêm túc lau giúp cô.
Lục Phương Phương hơi xấu hổ, nhưng vẫn không nhúc nhích, để Trang Minh Thành lau cho mình.
“Phương Phương, đã trưa rồi, tạm thời đừng vội, em nghỉ ngơi một lát, anh tới căn tin một chuyến kiếm chút đồ ăn về ăn.”
“Ừm, anh đi chậm chút.”
Chờ khi Trang Minh Thành đi rồi, Lục Phương Phương mới tìm một tảng đá, lau sơ rồi đặt mông ngồi xuống.
Bận rộn tới tận trưa, cô cũng hơi mệt mỏi, nhưng nhìn thành quả lao động của mình, nhìn mảnh sân mới được tu chỉnh ra, cả người cô lại tràn đầy lực lượng.
Quan sát bốn phía, Lục Phương Phương âm thầm suy tính.
Sân nhà mình không nhỏ, sau này có thể làm một cái chuồng nuôi chim cút ở phía tường đông. Phía tường tây thì làm một cái lều nấu cơm, trời nóng có thể nấu nướng trong sân.
Nhưng khẩn yếu nhất vẫn phải làm một cái nhà vệ sinh đơn giản để sử dụng. Thời này điều kiện thiếu thốn, sợ là phải làm lộ thiên…
Nghĩ nghĩ một hồi, Lục Phương Phương lại cười khổ, lẩm bẩm nói: “Đi từng bước từng bước, rồi sẽ có bánh mì, cũng sẽ có sữa bò, từ từ sẽ có đủ.”
Nhớ tới câu nói trong bộ phim 《 Lê Nin 1918 》 cô xem được trước kia, cả người cô lại tràn đầy phấn khởi.
…
Trong đoàn bộ.
Trang Minh Thành không vội tới căn tin mua cơm mà tới phòng gọi điện thoại trước, dự định báo tin cho nhà.
Chờ khi thư xin kết hôn được phê chuẩn, anh muốn đi đăng ký kết hôn với pp ngay.
Vào niên đại này, muốn gọi điện thoại thật sự phiền phức, nhất là gọi liên tỉnh.
Anh lên tiếng chào hỏi chiến sĩ trong phòng điện báo, lại đăng ký đơn giản, sau đó quay số điện thoại, cầm ống nghe lên.
Sau khi điện thoại được kết nối, anh nói địa chỉ với nhân viên trực tổng đài ở đầu bên kia điện thoại, sau đó, điện thoại được chuyển tới tỉnh thành.
Từng cấp từng cấp, đợi chừng mười mấy phút, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối tới thủ đô.
Chờ khi nghe được giọng của mẹ, Trang Minh Thành cũng không nói nhảm, trực tiếp mở lời:
“Mẹ, là con, Minh Thành đây, con muốn kết hôn.”
“Cái gì? Con muốn kết hôn? Với ai?”
Mẹ Trang đang cầm ống nghe điện thoại, nghe vậy, bà sợ hết hồn, ngay sau đó lại trở nên vui vẻ hẳn lên.
Hôn sự của con trai vẫn luôn là tâm bệnh của bà, không nghĩ tới hôm nay bà lại nghe được tin tốt.
“Minh Thành, có phải là con gái của sư đoàn trưởng Tiêu không?”
Đầu bên này điện thoại, Trang Minh Thành đã nhíu mày.
Anh liếc nhìn chiến sĩ bên cạnh một cái, trong lòng rất không vui. Phải biết rằng quân đội bọn họ là đơn vị bảo mật, lời mẹ nói hôm nay chắc chắn sẽ bị chiến sĩ canh gác ghi chép lại.
Hai người một người cuốc cỏ một người nhặt cỏ, rất nhanh đã làm xong.
Nhìn thấy mặt đất gập ghềnh lồi lõm, hai người lại dùng sức giẫm đạp, lấp đầy tất cả các hố.
Thu dọn cái sân xong xuôi, Trang Minh Thành lại mượn khăn lau với chổi tới, hai người một người lau một người quét, bắt đầu vệ sinh căn nhà.
Bận rộn tới tận trưa, cả người đầy bụi đất mà chỉ mới thu dọn được phân nửa.
“Khụ khụ.”
Trang Minh Thành cau mày, kéo Lục Phương Phương ra ngoài.
Trong phòng toàn bụi, bụi bay tứ tung, không cách nào ở nổi.
Quay đầu nhìn Lục Phương Phương, thấy má trái của cô dính vết bẩn, Trang Minh Thành lại lấy khăn tay ra, nghiêm túc lau giúp cô.
Lục Phương Phương hơi xấu hổ, nhưng vẫn không nhúc nhích, để Trang Minh Thành lau cho mình.
“Phương Phương, đã trưa rồi, tạm thời đừng vội, em nghỉ ngơi một lát, anh tới căn tin một chuyến kiếm chút đồ ăn về ăn.”
“Ừm, anh đi chậm chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ khi Trang Minh Thành đi rồi, Lục Phương Phương mới tìm một tảng đá, lau sơ rồi đặt mông ngồi xuống.
Bận rộn tới tận trưa, cô cũng hơi mệt mỏi, nhưng nhìn thành quả lao động của mình, nhìn mảnh sân mới được tu chỉnh ra, cả người cô lại tràn đầy lực lượng.
Quan sát bốn phía, Lục Phương Phương âm thầm suy tính.
Sân nhà mình không nhỏ, sau này có thể làm một cái chuồng nuôi chim cút ở phía tường đông. Phía tường tây thì làm một cái lều nấu cơm, trời nóng có thể nấu nướng trong sân.
Nhưng khẩn yếu nhất vẫn phải làm một cái nhà vệ sinh đơn giản để sử dụng. Thời này điều kiện thiếu thốn, sợ là phải làm lộ thiên…
Nghĩ nghĩ một hồi, Lục Phương Phương lại cười khổ, lẩm bẩm nói: “Đi từng bước từng bước, rồi sẽ có bánh mì, cũng sẽ có sữa bò, từ từ sẽ có đủ.”
Nhớ tới câu nói trong bộ phim 《 Lê Nin 1918 》 cô xem được trước kia, cả người cô lại tràn đầy phấn khởi.
…
Trong đoàn bộ.
Trang Minh Thành không vội tới căn tin mua cơm mà tới phòng gọi điện thoại trước, dự định báo tin cho nhà.
Chờ khi thư xin kết hôn được phê chuẩn, anh muốn đi đăng ký kết hôn với pp ngay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào niên đại này, muốn gọi điện thoại thật sự phiền phức, nhất là gọi liên tỉnh.
Anh lên tiếng chào hỏi chiến sĩ trong phòng điện báo, lại đăng ký đơn giản, sau đó quay số điện thoại, cầm ống nghe lên.
Sau khi điện thoại được kết nối, anh nói địa chỉ với nhân viên trực tổng đài ở đầu bên kia điện thoại, sau đó, điện thoại được chuyển tới tỉnh thành.
Từng cấp từng cấp, đợi chừng mười mấy phút, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối tới thủ đô.
Chờ khi nghe được giọng của mẹ, Trang Minh Thành cũng không nói nhảm, trực tiếp mở lời:
“Mẹ, là con, Minh Thành đây, con muốn kết hôn.”
“Cái gì? Con muốn kết hôn? Với ai?”
Mẹ Trang đang cầm ống nghe điện thoại, nghe vậy, bà sợ hết hồn, ngay sau đó lại trở nên vui vẻ hẳn lên.
Hôn sự của con trai vẫn luôn là tâm bệnh của bà, không nghĩ tới hôm nay bà lại nghe được tin tốt.
“Minh Thành, có phải là con gái của sư đoàn trưởng Tiêu không?”
Đầu bên này điện thoại, Trang Minh Thành đã nhíu mày.
Anh liếc nhìn chiến sĩ bên cạnh một cái, trong lòng rất không vui. Phải biết rằng quân đội bọn họ là đơn vị bảo mật, lời mẹ nói hôm nay chắc chắn sẽ bị chiến sĩ canh gác ghi chép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro