60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Kết Hôn?
2024-09-01 00:35:23
“Đúng rồi, cô đưa thư giới thiệu cho tôi, tôi đi viết thư xin. Chờ khi trung đoàn đồng ý, chúng ta kết hôn luôn.”
Trang Minh Thành lải nhải rất nhiều. Cánh tay anh đang bị thương, vừa lúc có thời gian sắp xếp chuyện này.
Kể ra, Lục Phương Phương tới cũng rất đúng lúc.
“Kết hôn? Kết hôn với anh?”
Trong lòng Lục Phương Phương ngổn ngang vô cùng. Lời Trang Minh Thành nói làm cô giật mình.
Cô lắc đầu thật mạnh, kiên định nói: “Tôi không thể kết hôn với anh, ngày mai tôi sẽ trở về.”
Kết hôn với tra nam? Cô cũng không luẩn quẩn trong lòng tới mức đó, còn không bằng về nhà chịu đói đâu.
Trang Minh Thành cau mày nhìn cô: “Nếu cô không muốn kết hôn còn tới đây làm gì?”
Thấy Lục Phương Phương không nói gì, anh nghiêm mặt, mở miệng nói:
“Đồng chí Lục, cô không muốn kết hôn với tôi cũng được, nhưng cô phải viết một lát thư nói rõ, chứng tỏ đây là vì vấn đề riêng bên cô, nếu không tôi cũng không biết phải giải thích với gia đình như thế nào.”
“Vấn đề của riêng tôi?”
Lục Phương Phương không dám tin chỉ vào chính mình.
Thấy người đàn ông gật đầu, trong lòng cô cũng hơi tức giận:
“Đồng chí Trang Minh Thành, anh đã có vị hôn thê rồi còn muốn kết hôn với tôi? Rõ ràng đây là vấn đề của bản thân anh mới đúng!”
Trang Minh Thành sửng sốt, lập tức nghĩ tới Chu Hải Mị mình vừa gặp ban nãy.
Anh cau mày, bất đắc dĩ nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không quen người phụ nữ kia, cô ấy nhận nhầm người.”
Thấy Lục Phương Phương còn không tin, anh lại giơ cánh tay đang bị thương của mình lên, nói:
“Tôi lấy nhân cách của bản thân ra bảo đảm, tôi không nói xạo, Trang Minh Thành tôi không phải hạng người như vậy!”
Lục Phương Phương há miệng, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cô lại cố nén xuống.
Thấy Trang Minh Thành kiên định như vậy, trong lòng cô cũng thấy nghi ngờ. Lẽ nào hai người không quen thật?
Nhưng Chu Hải Mị cần gì phải nói láo đâu? Dù sao chuyện này cũng liên quan tới vấn đề danh dự một con người…
Nghĩ một lát, Lục Phương Phương vẫn không tài nào hiểu nổi.
“Đồng chí Lục, đợi chút nữa tôi lại tới hỏi chính ủy thử xem, xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.”
Lục Phương Phương vô thức gật đầu.
“Đồng chí Lục, vậy cô tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, phòng tắm ở phía tây căn tin, vừa lúc hôm nay có mở.”
Trang Minh Thành sờ vào túi áo, lấy một cục xà phòng mới mua, còn chưa sử dụng ra, đặt lên trên bộ quân trang Lục Phương Phương đang ôm:
“Tôi và đồng chí Chu thật sự không quen biết gì nhau.”
“Cô suy nghĩ lại cho kỹ, nếu thật sự nguyện ý, tôi lập tức đi viết thư xin kết hôn, nếu cô không muốn thì phiền cô viết một lá thư giải thích.”
Lục Phương Phương sửng sốt một hồi. Chờ khi cô hồi phục tinh thần lại, Trang Minh Thành đã rời đi từ lâu.
Cúi đầu nhìn bộ quân trang màu xanh trong ngực, cô thở dài một hơi bất đắc dĩ.
Nói thật, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn.
“Thôi quên đi, đi tắm trước, chờ khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng rồi lại nói.”
Lục Phương Phương tự lẩm bẩm. Hiện tại cô đang rất lôi thôi, ngay cả bản thân cô cũng thấy khó chịu với chính mình.
Hồi tưởng tới ánh mắt Trang Minh Thành nhìn mình lúc nãy, trong lòng cô còn cảm thấy kỳ quái.
“Người đàn ông này thật sự không gay gắt, khá lạnh nhạt.”
“A, không đúng, lẽ nào anh ấy với Chu Hải Mị không quen nhau thật ư?”
Đi nhanh tới trước gương, Lục Phương Phương nhìn vào gương.
Bản thân trong gương hệt như ăn mày chạy nạn, chỉ cần không bị mù, chắc chắn sẽ chọn vị đại tiểu thư có vốn liếng như Chu Hải Mị.
Trang Minh Thành lải nhải rất nhiều. Cánh tay anh đang bị thương, vừa lúc có thời gian sắp xếp chuyện này.
Kể ra, Lục Phương Phương tới cũng rất đúng lúc.
“Kết hôn? Kết hôn với anh?”
Trong lòng Lục Phương Phương ngổn ngang vô cùng. Lời Trang Minh Thành nói làm cô giật mình.
Cô lắc đầu thật mạnh, kiên định nói: “Tôi không thể kết hôn với anh, ngày mai tôi sẽ trở về.”
Kết hôn với tra nam? Cô cũng không luẩn quẩn trong lòng tới mức đó, còn không bằng về nhà chịu đói đâu.
Trang Minh Thành cau mày nhìn cô: “Nếu cô không muốn kết hôn còn tới đây làm gì?”
Thấy Lục Phương Phương không nói gì, anh nghiêm mặt, mở miệng nói:
“Đồng chí Lục, cô không muốn kết hôn với tôi cũng được, nhưng cô phải viết một lát thư nói rõ, chứng tỏ đây là vì vấn đề riêng bên cô, nếu không tôi cũng không biết phải giải thích với gia đình như thế nào.”
“Vấn đề của riêng tôi?”
Lục Phương Phương không dám tin chỉ vào chính mình.
Thấy người đàn ông gật đầu, trong lòng cô cũng hơi tức giận:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đồng chí Trang Minh Thành, anh đã có vị hôn thê rồi còn muốn kết hôn với tôi? Rõ ràng đây là vấn đề của bản thân anh mới đúng!”
Trang Minh Thành sửng sốt, lập tức nghĩ tới Chu Hải Mị mình vừa gặp ban nãy.
Anh cau mày, bất đắc dĩ nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không quen người phụ nữ kia, cô ấy nhận nhầm người.”
Thấy Lục Phương Phương còn không tin, anh lại giơ cánh tay đang bị thương của mình lên, nói:
“Tôi lấy nhân cách của bản thân ra bảo đảm, tôi không nói xạo, Trang Minh Thành tôi không phải hạng người như vậy!”
Lục Phương Phương há miệng, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cô lại cố nén xuống.
Thấy Trang Minh Thành kiên định như vậy, trong lòng cô cũng thấy nghi ngờ. Lẽ nào hai người không quen thật?
Nhưng Chu Hải Mị cần gì phải nói láo đâu? Dù sao chuyện này cũng liên quan tới vấn đề danh dự một con người…
Nghĩ một lát, Lục Phương Phương vẫn không tài nào hiểu nổi.
“Đồng chí Lục, đợi chút nữa tôi lại tới hỏi chính ủy thử xem, xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.”
Lục Phương Phương vô thức gật đầu.
“Đồng chí Lục, vậy cô tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, phòng tắm ở phía tây căn tin, vừa lúc hôm nay có mở.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Minh Thành sờ vào túi áo, lấy một cục xà phòng mới mua, còn chưa sử dụng ra, đặt lên trên bộ quân trang Lục Phương Phương đang ôm:
“Tôi và đồng chí Chu thật sự không quen biết gì nhau.”
“Cô suy nghĩ lại cho kỹ, nếu thật sự nguyện ý, tôi lập tức đi viết thư xin kết hôn, nếu cô không muốn thì phiền cô viết một lá thư giải thích.”
Lục Phương Phương sửng sốt một hồi. Chờ khi cô hồi phục tinh thần lại, Trang Minh Thành đã rời đi từ lâu.
Cúi đầu nhìn bộ quân trang màu xanh trong ngực, cô thở dài một hơi bất đắc dĩ.
Nói thật, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn.
“Thôi quên đi, đi tắm trước, chờ khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng rồi lại nói.”
Lục Phương Phương tự lẩm bẩm. Hiện tại cô đang rất lôi thôi, ngay cả bản thân cô cũng thấy khó chịu với chính mình.
Hồi tưởng tới ánh mắt Trang Minh Thành nhìn mình lúc nãy, trong lòng cô còn cảm thấy kỳ quái.
“Người đàn ông này thật sự không gay gắt, khá lạnh nhạt.”
“A, không đúng, lẽ nào anh ấy với Chu Hải Mị không quen nhau thật ư?”
Đi nhanh tới trước gương, Lục Phương Phương nhìn vào gương.
Bản thân trong gương hệt như ăn mày chạy nạn, chỉ cần không bị mù, chắc chắn sẽ chọn vị đại tiểu thư có vốn liếng như Chu Hải Mị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro