60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Muốn Lo Cho Nhà...
2024-09-01 00:35:23
Trước đây cô nuôi chơi, mà không đầy nửa năm nó đã sinh ấp ra một đống lớn.
Trứng cút tuy nhỏ hơn trứng gà một chút, nhưng đồ ăn cho cút cũng ít hơn, tính ra nuôi cút còn lợi hơn nuôi gà, rất hợp với tình hình hiện tại của cô.
Thấy Lục Phương Phương đã ăn cháo xong, Trang Minh Thành lại nói chính sự tiếp:
“Phương Phương, đưa thư giới thiệu cho tôi, tôi… tôi làm đơn xin kết hôn cần dùng.”
Lục Phương Phương quay đầu nhìn anh một cái.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cứ cảm thấy mặt Trang Minh Thành hơi đỏ lên.
“Khụ khụ… Cái kia… Hôm qua tôi đã đích thân xin trung đoàn trưởng cấp phòng trong đại viện gia quyến, đợi xin được, cô vào ở lại trước đi.”
Chu Hải Mị ở bên cạnh nhìn cặp cẩu nam nữ này liếc mắt đưa tình với nhau, không coi ai ra gì, trong lòng ghen tị muốn chết.
Hết thảy vốn phải là của cô ta mới đúng.
Không được, cô ta phải đi tìm Tiêu chính ủy một chút.
Giữa cô ta với Trang Minh Thành đã không có khả năng, nếu cô ta muốn ở lại quân đội, phải mau chóng tìm một người khác để lập gia đình.
Nghĩ vậy, cô ta lại “hừ” một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Trước khi đi cô ta còn dùng sức đóng sập cửa lại, phát ra tiếng vang nặng nề.
…
“Thật?”
Lục Phương Phương quay sang, nghiêm túc nhìn Trang Minh Thành.
Hiện tại tất cả tâm tư của cô đều đặt trên căn phòng ở đại viện mà Trang Minh Thành nói.
“Tôi lừa cô làm gì?” Trang Minh Thành cười cười.
“Trung đoàn trưởng nói trong đại viện vẫn còn phòng trống, hẳn chỉ mất chừng hai ngày là xin được rồi, tới lúc đó phải phiền cô qua quét dọn.”
Lục Phương Phương hơi hưng phấn, trực tiếp lấy thư giới thiệu của mình ra đưa tới.
Nhìn Trang Minh Thành cẩn thận gấp thư giới thiệu lại, cất vào trong túi áo, đột nhiên cô lại nghĩ tới điều gì.
Cô há miệng, nhưng lại hơi ngượng ngùng, khó có thể mở lời.
“Sao vậy?”
Trang Minh Thành cảm thấy kỳ quái, nói luôn: “Chúng ta sắp kết thành bạn lữ cách mạng, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng giữ lại trong lòng.”
“Cái kia… Có thể cho tôi mượn ít tiền với phiếu lương thực không? Tôi cần phiếu lương thực toàn quốc… Tôi muốn gửi cho người nhà.”
“Mấy thứ này cứ coi như tôi mượn của anh trước đi, đợi khi tôi kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ trả lại cho anh.”
Chính cô đã trở thành “Lục Phương Phương”, phải hoàn thành trách nhiệm Lục Phương Phương nên hoàn thành.
Nhà đang gặp thiên tai, hiện tại lại trúng thời kì giáp hạt, là thời điểm người ta có thể chết vì đói, cô muốn giúp đỡ gia đình một chút
Cha mẹ cô không còn con gái đã đủ đáng thương, cô thật sự không muốn trong nhà xảy ra thêm chuyện không tốt nào nữa.
Chỉ có điều nói ra thật có lỗi với Trang Minh Thành.
Tự dưng vị hôn thê là cô xuất hiện, ăn không uống không trong quân đội rồi, còn đòi tiếp tế cho người nhà, đúng là quá không tốt.
Nhưng cô cũng không thể vì mặt mũi mà mặc kệ cha mẹ “nguyên chủ” không để ý tới.
Cô cúi đầu nhìn ngón chân, yếu ớt lặp lại: “Tiền này coi như tôi mượn của anh trước, tôi nhất định sẽ trả, nhất định!”
“Chúng ta đã sắp thành bạn lữ cách mạng, đừng nói tới việc mượn trả.”
Trong lòng Trang Minh Thành hơi nặng nề.
Theo lý thuyết, hẳn nhà anh ở phía thủ đô phải biết tình huống nhà Lục Phương Phương mới đúng.
Lục gia gặp nạn hạn hán, dù thế nào đi nữa, tối thiểu trong nhà cũng nên gửi vài thứ tới. Dù sao trước đây ông cụ nhà anh cũng thiếu người ta một mạng.
Nhưng mà…
Trứng cút tuy nhỏ hơn trứng gà một chút, nhưng đồ ăn cho cút cũng ít hơn, tính ra nuôi cút còn lợi hơn nuôi gà, rất hợp với tình hình hiện tại của cô.
Thấy Lục Phương Phương đã ăn cháo xong, Trang Minh Thành lại nói chính sự tiếp:
“Phương Phương, đưa thư giới thiệu cho tôi, tôi… tôi làm đơn xin kết hôn cần dùng.”
Lục Phương Phương quay đầu nhìn anh một cái.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cứ cảm thấy mặt Trang Minh Thành hơi đỏ lên.
“Khụ khụ… Cái kia… Hôm qua tôi đã đích thân xin trung đoàn trưởng cấp phòng trong đại viện gia quyến, đợi xin được, cô vào ở lại trước đi.”
Chu Hải Mị ở bên cạnh nhìn cặp cẩu nam nữ này liếc mắt đưa tình với nhau, không coi ai ra gì, trong lòng ghen tị muốn chết.
Hết thảy vốn phải là của cô ta mới đúng.
Không được, cô ta phải đi tìm Tiêu chính ủy một chút.
Giữa cô ta với Trang Minh Thành đã không có khả năng, nếu cô ta muốn ở lại quân đội, phải mau chóng tìm một người khác để lập gia đình.
Nghĩ vậy, cô ta lại “hừ” một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Trước khi đi cô ta còn dùng sức đóng sập cửa lại, phát ra tiếng vang nặng nề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
“Thật?”
Lục Phương Phương quay sang, nghiêm túc nhìn Trang Minh Thành.
Hiện tại tất cả tâm tư của cô đều đặt trên căn phòng ở đại viện mà Trang Minh Thành nói.
“Tôi lừa cô làm gì?” Trang Minh Thành cười cười.
“Trung đoàn trưởng nói trong đại viện vẫn còn phòng trống, hẳn chỉ mất chừng hai ngày là xin được rồi, tới lúc đó phải phiền cô qua quét dọn.”
Lục Phương Phương hơi hưng phấn, trực tiếp lấy thư giới thiệu của mình ra đưa tới.
Nhìn Trang Minh Thành cẩn thận gấp thư giới thiệu lại, cất vào trong túi áo, đột nhiên cô lại nghĩ tới điều gì.
Cô há miệng, nhưng lại hơi ngượng ngùng, khó có thể mở lời.
“Sao vậy?”
Trang Minh Thành cảm thấy kỳ quái, nói luôn: “Chúng ta sắp kết thành bạn lữ cách mạng, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng giữ lại trong lòng.”
“Cái kia… Có thể cho tôi mượn ít tiền với phiếu lương thực không? Tôi cần phiếu lương thực toàn quốc… Tôi muốn gửi cho người nhà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mấy thứ này cứ coi như tôi mượn của anh trước đi, đợi khi tôi kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ trả lại cho anh.”
Chính cô đã trở thành “Lục Phương Phương”, phải hoàn thành trách nhiệm Lục Phương Phương nên hoàn thành.
Nhà đang gặp thiên tai, hiện tại lại trúng thời kì giáp hạt, là thời điểm người ta có thể chết vì đói, cô muốn giúp đỡ gia đình một chút
Cha mẹ cô không còn con gái đã đủ đáng thương, cô thật sự không muốn trong nhà xảy ra thêm chuyện không tốt nào nữa.
Chỉ có điều nói ra thật có lỗi với Trang Minh Thành.
Tự dưng vị hôn thê là cô xuất hiện, ăn không uống không trong quân đội rồi, còn đòi tiếp tế cho người nhà, đúng là quá không tốt.
Nhưng cô cũng không thể vì mặt mũi mà mặc kệ cha mẹ “nguyên chủ” không để ý tới.
Cô cúi đầu nhìn ngón chân, yếu ớt lặp lại: “Tiền này coi như tôi mượn của anh trước, tôi nhất định sẽ trả, nhất định!”
“Chúng ta đã sắp thành bạn lữ cách mạng, đừng nói tới việc mượn trả.”
Trong lòng Trang Minh Thành hơi nặng nề.
Theo lý thuyết, hẳn nhà anh ở phía thủ đô phải biết tình huống nhà Lục Phương Phương mới đúng.
Lục gia gặp nạn hạn hán, dù thế nào đi nữa, tối thiểu trong nhà cũng nên gửi vài thứ tới. Dù sao trước đây ông cụ nhà anh cũng thiếu người ta một mạng.
Nhưng mà…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro