60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Phê Chuẩn Thư X...
2024-09-01 00:35:23
“A!”
Trán túa mồ hôi lạnh nhưng anh cố nén cảm giác đau đớn, tháo hết băng vải trên cánh tay xuống.
Cao Đại Giang không nhịn được đứng dậy. Nhìn dáng vẻ Trang Minh Thành, mặt ông đầy vẻ xấu hổ:
“Mẹ nó, ngay cả binh sĩ thủ hạ cũng không bảo vệ được, tôi còn làm trung đoàn trưởng cái rắm! Không được, tôi đi tìm sư đoàn trưởng!”
“Trung đoàn trưởng, không thể vì một mình tôi mà làm trễ nải cả đoàn.”
Trang Minh Thành tháo băng vải xuống xong lại ném nó qua một bên, sau đó anh thử hoạt động cái tay bị thương.
“Trung đoàn trưởng, chính ủy, tôi không sao, cánh tay tôi cũng nên khỏi lâu rồi. Tôi muốn biết tình huống cụ thể của nhiệm vụ.”
Cao Đại Giang, Tiêu Ái Quốc thấy trán Trang Minh Thành liên tục túa mồ hôi đã biết, lời Trang Minh Thành nói không đáng tin chút nào.
Thế nhưng quân nhân chính là như vậy, đừng nói bị thương, cho dù phải liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!
Cao Đại Giang đi tới, vỗ vỗ bả vai Trang Minh Thành: “Đây là nhiệm vụ tuyệt mật, nếu cậu xem, nhất định phải đi hoàn thành, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Trang Minh Thành gật đầu rất kiên định, lại cầm tờ giấy trên bàn lên.
Sau khi xem xong, tâm tình của anh có hơi trầm trọng. Nhiệm vụ tuyệt mật của tiểu đoàn số 1 bọn họ lần này là hộ tống thứ dùng để nghiên cứu khoa học tới tỉnh bên cạnh.
Cụ thể vật gì, trên này không viết, nhưng cần chiến sĩ tiểu đoàn số 1 hộ tống, chắc chắn là thứ vô cùng quan trọng.
Nhìn thời gian bên trên, sư đoàn yêu cầu ngày kia bọn họ phải lên đường ngay.
“Ngày kia…”
Trang Minh Thành mím môi lại, chào Cao Đại Giang: “Trung đoàn trưởng, tôi muốn xin nghỉ phép một ngày.”
“Được, tôi phê chuẩn.”
Cao Đại Giang đồng ý rất sảng khoái.
Thư xin kết hôn của tên nhóc này còn nằm trong đoàn, ông biết Trang Minh Thành muốn xin nghỉ làm gì.
Thấy mặt Trang Minh Thành còn hơi do dự, ông nói thẳng:
“Tôi đã nói với Vương Hải Băng, trong thời gian thi hành nhiệm vụ lần này, cậu không cần lo lắng chuyện trong trại.”
Vương Hải Băng là chính trị viên tiểu đoàn số 1, đáng tin hơn Lý Đại Quân nhiều.
Trang Minh Thành vừa nghe vậy đã thấy yên tâm hoàn toàn.
“Đồng chí Trang Minh Thành, thư xin kết hôn của đồng chí đã được đoàn đồng ý, đồng chí Lục Phương Phương gia thế trong sạch, tổ chức đồng ý cho hai người kết thành phu thê, chúc mừng cậu.”
Tiêu Ái Quốc kéo ngăn kéo ra, lấy một chồng giấy chứng nhận ra, ký tên lên rồi đưa cho Trang Minh Thành.
Vào niên đại này, muốn đi đăng ký kết hôn cũng phải có thư giới thiệu của đơn vị cùng với chữ ký của lãnh đạo.
Đoàn bọn họ là đơn vị bảo mật, kiểm tra càng nghiêm ngặt hơn, còn phải thẩm tra chính trị.
Theo lý thuyết, quá trình này không thể xong nhanh như vậy, bên trên phải điều tra rõ tình huống trong nhà Lục Phương Phương mới có thể phê chuẩn được.
Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Ái Quốc vốn định gánh nguy hiểm, đồng ý trước cho bọn họ.
Nếu không, Lục Phương Phương cứ vậy ở trong đại viện chắc chắn sẽ xuất hiện tin đồn không tốt.
Trang Minh Thành cầm giấy chứng nhận, trong lòng ngũ vị tạp trần. Anh lại chào quân lễ với Tiêu Ái Quốc:
“Trung đoàn trưởng, chính ủy, tôi còn một thỉnh cầu.”
“Cậu nói đi.”
Trang Minh Thành há miệng, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi muốn xin thuyên chuyển một chiếc quân xa, ngày mai vào thành một chuyến.”
Thấy Cao Đại Giang, Tiêu Ái Quốc tỏ vẻ nghi ngờ, anh lại nói tình huống trong đại viện một lượt.
Trán túa mồ hôi lạnh nhưng anh cố nén cảm giác đau đớn, tháo hết băng vải trên cánh tay xuống.
Cao Đại Giang không nhịn được đứng dậy. Nhìn dáng vẻ Trang Minh Thành, mặt ông đầy vẻ xấu hổ:
“Mẹ nó, ngay cả binh sĩ thủ hạ cũng không bảo vệ được, tôi còn làm trung đoàn trưởng cái rắm! Không được, tôi đi tìm sư đoàn trưởng!”
“Trung đoàn trưởng, không thể vì một mình tôi mà làm trễ nải cả đoàn.”
Trang Minh Thành tháo băng vải xuống xong lại ném nó qua một bên, sau đó anh thử hoạt động cái tay bị thương.
“Trung đoàn trưởng, chính ủy, tôi không sao, cánh tay tôi cũng nên khỏi lâu rồi. Tôi muốn biết tình huống cụ thể của nhiệm vụ.”
Cao Đại Giang, Tiêu Ái Quốc thấy trán Trang Minh Thành liên tục túa mồ hôi đã biết, lời Trang Minh Thành nói không đáng tin chút nào.
Thế nhưng quân nhân chính là như vậy, đừng nói bị thương, cho dù phải liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!
Cao Đại Giang đi tới, vỗ vỗ bả vai Trang Minh Thành: “Đây là nhiệm vụ tuyệt mật, nếu cậu xem, nhất định phải đi hoàn thành, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Trang Minh Thành gật đầu rất kiên định, lại cầm tờ giấy trên bàn lên.
Sau khi xem xong, tâm tình của anh có hơi trầm trọng. Nhiệm vụ tuyệt mật của tiểu đoàn số 1 bọn họ lần này là hộ tống thứ dùng để nghiên cứu khoa học tới tỉnh bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cụ thể vật gì, trên này không viết, nhưng cần chiến sĩ tiểu đoàn số 1 hộ tống, chắc chắn là thứ vô cùng quan trọng.
Nhìn thời gian bên trên, sư đoàn yêu cầu ngày kia bọn họ phải lên đường ngay.
“Ngày kia…”
Trang Minh Thành mím môi lại, chào Cao Đại Giang: “Trung đoàn trưởng, tôi muốn xin nghỉ phép một ngày.”
“Được, tôi phê chuẩn.”
Cao Đại Giang đồng ý rất sảng khoái.
Thư xin kết hôn của tên nhóc này còn nằm trong đoàn, ông biết Trang Minh Thành muốn xin nghỉ làm gì.
Thấy mặt Trang Minh Thành còn hơi do dự, ông nói thẳng:
“Tôi đã nói với Vương Hải Băng, trong thời gian thi hành nhiệm vụ lần này, cậu không cần lo lắng chuyện trong trại.”
Vương Hải Băng là chính trị viên tiểu đoàn số 1, đáng tin hơn Lý Đại Quân nhiều.
Trang Minh Thành vừa nghe vậy đã thấy yên tâm hoàn toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đồng chí Trang Minh Thành, thư xin kết hôn của đồng chí đã được đoàn đồng ý, đồng chí Lục Phương Phương gia thế trong sạch, tổ chức đồng ý cho hai người kết thành phu thê, chúc mừng cậu.”
Tiêu Ái Quốc kéo ngăn kéo ra, lấy một chồng giấy chứng nhận ra, ký tên lên rồi đưa cho Trang Minh Thành.
Vào niên đại này, muốn đi đăng ký kết hôn cũng phải có thư giới thiệu của đơn vị cùng với chữ ký của lãnh đạo.
Đoàn bọn họ là đơn vị bảo mật, kiểm tra càng nghiêm ngặt hơn, còn phải thẩm tra chính trị.
Theo lý thuyết, quá trình này không thể xong nhanh như vậy, bên trên phải điều tra rõ tình huống trong nhà Lục Phương Phương mới có thể phê chuẩn được.
Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Ái Quốc vốn định gánh nguy hiểm, đồng ý trước cho bọn họ.
Nếu không, Lục Phương Phương cứ vậy ở trong đại viện chắc chắn sẽ xuất hiện tin đồn không tốt.
Trang Minh Thành cầm giấy chứng nhận, trong lòng ngũ vị tạp trần. Anh lại chào quân lễ với Tiêu Ái Quốc:
“Trung đoàn trưởng, chính ủy, tôi còn một thỉnh cầu.”
“Cậu nói đi.”
Trang Minh Thành há miệng, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi muốn xin thuyên chuyển một chiếc quân xa, ngày mai vào thành một chuyến.”
Thấy Cao Đại Giang, Tiêu Ái Quốc tỏ vẻ nghi ngờ, anh lại nói tình huống trong đại viện một lượt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro