60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Tôi Muốn Kết Th...
2024-09-01 00:35:23
Lúc này Trang Minh Thành đã hiểu được suy nghĩ của cô. Anh quay đầu nhìn Lục Phương Phương, hít sâu một hơi, nói:
“Nếu cô muốn, tôi có thể dẫn cô đi, chúng ta cùng leo núi.”
Lục Phương Phương hưng phấn hẳn lên, mới định đồng ý, đột nhiên lại cảm thấy lời của người đàn ông hơi mờ ám.
Cũng không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, cô hơi nghi ngờ nhìn người đàn ông.
Trang Minh Thành cười nói:
“Không cần nghi ngờ, giống như cô nghĩ, đồng chí Lục Phương Phương, tôi muốn cùng cô kết thành bạn lữ cách mạng!”
“…”
Lục Phương Phương cũng vui vẻ, người đàn ông này rất thẳng thắn.
“Ngoại trừ “vị hôn thê” Chu Hải Mị ra, anh không còn người nào nữa đấy chứ?”
Trang Minh Thành mím môi một cái, lắc đầu nói: “Đồng chí Phương Phương, từ đầu tới cuối tôi chỉ có một vị hôn thê là cô thôi.”
Nghe thấy anh nói vậy, Lục Phương Phương lại thấy sung sướng.
Suy nghĩ một hồi, cô vươn tay với Trang Minh Thành. Chờ khi Trang Minh Thành cũng bắt tay với mình rồi, cô mới nói:
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Hai người nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Lục Phương Phương thật sự không nhịn được nữa, phì cười.
“A? Đồng chí Phương Phương, tôi đang nghiêm túc thật đó.”
“Ha ha, thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Lục Phương Phương cười to gật đầu. Cô nắm chặt tay Trang Minh Thành, cất bước đi chậm, không hề buông ra.
Trang Minh Thành cũng vậy.
Hai người đi trên thảo nguyên, không ai nói thêm lời nào nữa.
Trời chiều ngã về tây, sắc trời dần tối, lúc này Trang Minh Thành mới đưa Lục Phương Phương về lại nhà khách.
…
Trong gian phòng hai người của nhà khách, Chu Hải Mị đưa lưng về phía Lục Phương Phương, cuộn người trên giường.
Lục Phương Phương nhìn thoáng qua xong cũng không để ý.
Hiện tại cô đang nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, còn cảm thấy hơi khó tin.
Không ngờ cô lại đồng ý như vậy?
Lẽ nào cô đang hoa si hay sao?
Sờ sờ gò má, cảm giác gò má hơi nóng: “Hi vọng đây là một quyết định đúng đắn.”
Trong phòng không có bếp lò, hơi lạnh lẽo, Lục Phương Phương tắt đèn trong phòng đi, leo lên một cái giường lớn khác.
Bôn ba đường dài hơn một tháng, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi. Mới vừa đặt đầu lên gối, cô đã ngủ mất.
Đợi khi cô thức dậy, trời đã tảng sáng.
Lục Phương Phương lười nhác nằm trên giường, nhưng Chu Hải Mị lại không được thoải mái như cô, mới sáng sớm đã rời giường bận rộn.
Sau khi rửa mặt xong, cô ta mở vali nhỏ của bản thân ra, lấy một hộp kem dưỡng ẩm ra bôi lên mặt.
Bôi mặt xong cô ta lại chải tóc rồi lấy quần áo ra bắt đầu ướm lựa.
Lục Phương Phương đang nằm ở giường sát vách đã tỉnh táo hoàn toàn. Thấy Chu Hải Mị bận rộn như vậy, cô có ảo giác như mình đã trở về thế kỷ 21.
Người với người thật sự quá khác nhau đi!
Lục Phương Phương không nằm tiếp nữa. Cô rời giường, mới vừa rửa mặt xong, chợt nghe thấy có người gõ cửa.
Đẩy cửa ra nhìn lại, chỉ thấy Trang Minh Thành cầm một cái hộp cơm đứng phía ngoài.
“Sao anh tới sớm vậy?”
“Tối qua cô chưa ăn cơm, tôi sợ cô đói bụng.”
Trang Minh Thành lắc lắc hộp đựng cơm trong tay, hỏi tiếp: “Tôi có thể vào phòng không?”
Lục Phương Phương gật đầu.
Chu Hải Mị đã dậy rồi, cũng không có gì phải kiêng kị.
Hai người vào phòng xong, Lục Phương Phương nhận lấy hộp đựng cơm từ trong tay Trang Minh Thành, mở ra xem, phát hiện bên trong có cháo gạo màu vàng.
“Nếu cô muốn, tôi có thể dẫn cô đi, chúng ta cùng leo núi.”
Lục Phương Phương hưng phấn hẳn lên, mới định đồng ý, đột nhiên lại cảm thấy lời của người đàn ông hơi mờ ám.
Cũng không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, cô hơi nghi ngờ nhìn người đàn ông.
Trang Minh Thành cười nói:
“Không cần nghi ngờ, giống như cô nghĩ, đồng chí Lục Phương Phương, tôi muốn cùng cô kết thành bạn lữ cách mạng!”
“…”
Lục Phương Phương cũng vui vẻ, người đàn ông này rất thẳng thắn.
“Ngoại trừ “vị hôn thê” Chu Hải Mị ra, anh không còn người nào nữa đấy chứ?”
Trang Minh Thành mím môi một cái, lắc đầu nói: “Đồng chí Phương Phương, từ đầu tới cuối tôi chỉ có một vị hôn thê là cô thôi.”
Nghe thấy anh nói vậy, Lục Phương Phương lại thấy sung sướng.
Suy nghĩ một hồi, cô vươn tay với Trang Minh Thành. Chờ khi Trang Minh Thành cũng bắt tay với mình rồi, cô mới nói:
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Hai người nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Lục Phương Phương thật sự không nhịn được nữa, phì cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A? Đồng chí Phương Phương, tôi đang nghiêm túc thật đó.”
“Ha ha, thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Lục Phương Phương cười to gật đầu. Cô nắm chặt tay Trang Minh Thành, cất bước đi chậm, không hề buông ra.
Trang Minh Thành cũng vậy.
Hai người đi trên thảo nguyên, không ai nói thêm lời nào nữa.
Trời chiều ngã về tây, sắc trời dần tối, lúc này Trang Minh Thành mới đưa Lục Phương Phương về lại nhà khách.
…
Trong gian phòng hai người của nhà khách, Chu Hải Mị đưa lưng về phía Lục Phương Phương, cuộn người trên giường.
Lục Phương Phương nhìn thoáng qua xong cũng không để ý.
Hiện tại cô đang nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, còn cảm thấy hơi khó tin.
Không ngờ cô lại đồng ý như vậy?
Lẽ nào cô đang hoa si hay sao?
Sờ sờ gò má, cảm giác gò má hơi nóng: “Hi vọng đây là một quyết định đúng đắn.”
Trong phòng không có bếp lò, hơi lạnh lẽo, Lục Phương Phương tắt đèn trong phòng đi, leo lên một cái giường lớn khác.
Bôn ba đường dài hơn một tháng, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi. Mới vừa đặt đầu lên gối, cô đã ngủ mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi khi cô thức dậy, trời đã tảng sáng.
Lục Phương Phương lười nhác nằm trên giường, nhưng Chu Hải Mị lại không được thoải mái như cô, mới sáng sớm đã rời giường bận rộn.
Sau khi rửa mặt xong, cô ta mở vali nhỏ của bản thân ra, lấy một hộp kem dưỡng ẩm ra bôi lên mặt.
Bôi mặt xong cô ta lại chải tóc rồi lấy quần áo ra bắt đầu ướm lựa.
Lục Phương Phương đang nằm ở giường sát vách đã tỉnh táo hoàn toàn. Thấy Chu Hải Mị bận rộn như vậy, cô có ảo giác như mình đã trở về thế kỷ 21.
Người với người thật sự quá khác nhau đi!
Lục Phương Phương không nằm tiếp nữa. Cô rời giường, mới vừa rửa mặt xong, chợt nghe thấy có người gõ cửa.
Đẩy cửa ra nhìn lại, chỉ thấy Trang Minh Thành cầm một cái hộp cơm đứng phía ngoài.
“Sao anh tới sớm vậy?”
“Tối qua cô chưa ăn cơm, tôi sợ cô đói bụng.”
Trang Minh Thành lắc lắc hộp đựng cơm trong tay, hỏi tiếp: “Tôi có thể vào phòng không?”
Lục Phương Phương gật đầu.
Chu Hải Mị đã dậy rồi, cũng không có gì phải kiêng kị.
Hai người vào phòng xong, Lục Phương Phương nhận lấy hộp đựng cơm từ trong tay Trang Minh Thành, mở ra xem, phát hiện bên trong có cháo gạo màu vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro