60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Xấu Hổ
2024-09-01 00:35:23
Đột nhiên ý thức được mình vừa nói sai cái gì, cô lại vội vàng hừ mấy tiếng: “Phi phi phi, em bị anh chọc tức tới chập mạch rồi!”
“Đừng cử động nữa, chờ khi trở về lại tới cho bác sĩ khám lại xem. Không được bác sĩ đồng ý, anh đừng có tháo băng vải ra.”
Trang Minh Thành yên lặng gật đầu.
Lục Phương Phương lại trừng anh một cái thật dữ tợn, sau đó mới quay về giặt quần áo.
Thế nhưng thỉnh thoảng cô còn quay đầu nhìn lại, chỉ sợ Trang Minh Thành làm chuyện điên rồ gì.
Mãi một lúc lâu sau, quần áo đã được giặt sạch rồi, Lục Phương Phương mới bưng chậu lên, trở về đoàn bộ với Trang Minh Thành.
Cô treo quần áo đã được giặt sạch lên dây phơi quần áo, bận rộn xong xuôi, Trang Minh Thành lại muốn dẫn Lục Phương Phương tới đại viện gia quyến.
“Hay là anh tới phòng y tế khám lại đã?”
“Không cần, không sao.”
Trang Minh Thành vẫn chỉ nói hai câu kia.
Thấy Lục Phương Phương do dự, anh trực tiếp túm lấy cánh tay Lục Phương Phương, kéo cô đi về phía đại viện gia quyến.
“A?”
Lục Phương Phương nhìn cánh tay đang bị siết chặt của mình, lại nhìn Trang Minh Thành một hồi, cô phát hiện hai tai người đàn ông này đã đỏ bừng lên.
Mí mắt Lục Phương Phương cong cong, không nhịn được bật cười:
“Đồng chí Trang Minh Thành, có phải trời lạnh lắm không? Em thấy hai tai anh bị lạnh tới đỏ bừng rồi.”
“Ừm, đúng là hơi lạnh.”
Trả lời xong, tai Trang Minh Thành lại càng đỏ hơn.
Lục Phương Phương nhìn một hồi, cười không dừng được.
Nhưng hai người mới đi được chưa lâu đã gặp phải hai chiến sĩ trong đoàn. Trang Minh Thành vội vàng buông tay Lục Phương Phương ra, bước nhanh vài bước, cách Lục Phương Phương một chút.
Vào niên đại này, đừng nói là vị hôn thê vị hôn phu, cho dù có là vợ chồng đã kết hôn cũng không được nắm tay trước mặt mọi người, vẫn cần chú ý.
Lục Phương Phương hơi tiếc nuối. Thấy Trang Minh Thành cách mình càng ngày càng xa, cô vội vang đuổi theo, sóng vai với người đàn ông cùng đi tới.
Rời khỏi đoàn bộ, rất nhanh hai người đã tới đại viện gia quyến.
Vừa vào cổng đại viện, Lục Phương Phương đã nhìn thấy năm sáu chị dâu đang ôm con cái ra phơi nắng ở trước hàng nhà đầu tiên.
Vẫn là địa phương quen thuộc kia, lúc trước Lục Phương Phương từng thấy rồi, cũng không kỳ quái.
Nhưng Trang Minh Thành, trước kia anh rất ít khi tới đại viện, hiện tại lại bị nhiều chị dâu nhìn chằm chằm như vậy, anh hơi mất tự nhiên.
“Xem ra đại viện chúng ta sắp có người mới tới rồi.”
“Có người mới tốt, đại viện hẻo lánh như thế, càng nhiều người mới tới càng tốt, nếu không tôi muốn nói chuyện cũng chẳng có ai để nói.”
“Trang tiểu đoàn trưởng, cậu làm vậy là muốn cùng vị hôn thê chuyển vào đại viện à?”
“Đúng vậy, Trang tiểu đoàn trưởng, khi nào hai người kết hôn vậy? Có mời mấy chị không?”
Đám quân tẩu mồm năm miệng mười hỏi.
Chuyện xảy ra bên bờ sông vừa nãy đã sớm lan truyền khắp đại viện. Hiện tại lại thấy Lục Phương Phương với Trang Minh Thành tới đây, bọn họ cũng không thấy lạ.
Trang Minh Thành bị hỏi tới tê cả da đầu, qua loa vài câu rồi vội vàng dẫn Lục Phương Phương rời đi.
Các chị dâu cũng không vội, vui vẻ hớn hở nhìn hai người đi về căn nhà phía đông nhất ở hàng nhà ở đầu tiên.
“Đồng chí Lục Phương Phương, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta!”
Trang Minh Thành đứng trước một căn nhà, trong lòng hơi hưng phấn.
Sau này, anh với vợ anh sẽ sống ở đây, tương lai con của hai người cũng sẽ được sinh ra ở nơi này!
“Đừng cử động nữa, chờ khi trở về lại tới cho bác sĩ khám lại xem. Không được bác sĩ đồng ý, anh đừng có tháo băng vải ra.”
Trang Minh Thành yên lặng gật đầu.
Lục Phương Phương lại trừng anh một cái thật dữ tợn, sau đó mới quay về giặt quần áo.
Thế nhưng thỉnh thoảng cô còn quay đầu nhìn lại, chỉ sợ Trang Minh Thành làm chuyện điên rồ gì.
Mãi một lúc lâu sau, quần áo đã được giặt sạch rồi, Lục Phương Phương mới bưng chậu lên, trở về đoàn bộ với Trang Minh Thành.
Cô treo quần áo đã được giặt sạch lên dây phơi quần áo, bận rộn xong xuôi, Trang Minh Thành lại muốn dẫn Lục Phương Phương tới đại viện gia quyến.
“Hay là anh tới phòng y tế khám lại đã?”
“Không cần, không sao.”
Trang Minh Thành vẫn chỉ nói hai câu kia.
Thấy Lục Phương Phương do dự, anh trực tiếp túm lấy cánh tay Lục Phương Phương, kéo cô đi về phía đại viện gia quyến.
“A?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Phương Phương nhìn cánh tay đang bị siết chặt của mình, lại nhìn Trang Minh Thành một hồi, cô phát hiện hai tai người đàn ông này đã đỏ bừng lên.
Mí mắt Lục Phương Phương cong cong, không nhịn được bật cười:
“Đồng chí Trang Minh Thành, có phải trời lạnh lắm không? Em thấy hai tai anh bị lạnh tới đỏ bừng rồi.”
“Ừm, đúng là hơi lạnh.”
Trả lời xong, tai Trang Minh Thành lại càng đỏ hơn.
Lục Phương Phương nhìn một hồi, cười không dừng được.
Nhưng hai người mới đi được chưa lâu đã gặp phải hai chiến sĩ trong đoàn. Trang Minh Thành vội vàng buông tay Lục Phương Phương ra, bước nhanh vài bước, cách Lục Phương Phương một chút.
Vào niên đại này, đừng nói là vị hôn thê vị hôn phu, cho dù có là vợ chồng đã kết hôn cũng không được nắm tay trước mặt mọi người, vẫn cần chú ý.
Lục Phương Phương hơi tiếc nuối. Thấy Trang Minh Thành cách mình càng ngày càng xa, cô vội vang đuổi theo, sóng vai với người đàn ông cùng đi tới.
Rời khỏi đoàn bộ, rất nhanh hai người đã tới đại viện gia quyến.
Vừa vào cổng đại viện, Lục Phương Phương đã nhìn thấy năm sáu chị dâu đang ôm con cái ra phơi nắng ở trước hàng nhà đầu tiên.
Vẫn là địa phương quen thuộc kia, lúc trước Lục Phương Phương từng thấy rồi, cũng không kỳ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Trang Minh Thành, trước kia anh rất ít khi tới đại viện, hiện tại lại bị nhiều chị dâu nhìn chằm chằm như vậy, anh hơi mất tự nhiên.
“Xem ra đại viện chúng ta sắp có người mới tới rồi.”
“Có người mới tốt, đại viện hẻo lánh như thế, càng nhiều người mới tới càng tốt, nếu không tôi muốn nói chuyện cũng chẳng có ai để nói.”
“Trang tiểu đoàn trưởng, cậu làm vậy là muốn cùng vị hôn thê chuyển vào đại viện à?”
“Đúng vậy, Trang tiểu đoàn trưởng, khi nào hai người kết hôn vậy? Có mời mấy chị không?”
Đám quân tẩu mồm năm miệng mười hỏi.
Chuyện xảy ra bên bờ sông vừa nãy đã sớm lan truyền khắp đại viện. Hiện tại lại thấy Lục Phương Phương với Trang Minh Thành tới đây, bọn họ cũng không thấy lạ.
Trang Minh Thành bị hỏi tới tê cả da đầu, qua loa vài câu rồi vội vàng dẫn Lục Phương Phương rời đi.
Các chị dâu cũng không vội, vui vẻ hớn hở nhìn hai người đi về căn nhà phía đông nhất ở hàng nhà ở đầu tiên.
“Đồng chí Lục Phương Phương, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta!”
Trang Minh Thành đứng trước một căn nhà, trong lòng hơi hưng phấn.
Sau này, anh với vợ anh sẽ sống ở đây, tương lai con của hai người cũng sẽ được sinh ra ở nơi này!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro