60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Xung Đột
2024-09-01 00:35:23
“Dựa vào dáng người như cây gậy trúc kia, sợ là muốn sinh con dưỡng cái cũng chẳng dễ dàng, cho dù có sinh ra được, cũng chỉ là một tiểu hai lúa thôi.”
Chu Hải Mị càng nói càng hưng phấn, dùng lời lẽ cay nghiệt để phát tiết hết tất cả oán khí trong lòng ra.
Thấy Trang Minh Thành đứng yên không nhúc nhích, cô ta còn mắng cả anh: “Anh nói xem rốt cuộc anh thích gì ở cô ta mà lại chọn cô ta làm đối tượng?”
“Anh thích cô ta ở bẩn? Thích cô ta không có học thức? Thích bộ đồ đầy mảnh vá trên người cô ta? Hay thích làn da đen thui kia?”
“Phi! Đúng là người nông thôn, có rời khỏi nông thôn tầm nhìn vẫn hạn hẹp, đúng là chỉ xứng với phụ nữ nông thôn.”
“Ha ha.”
Đột nhiên trong hành lang vang lên một tiếng cười.
“Ai? Ở đâu? Ra đây cho tôi!”
Chu Hải Mị sợ hết hồn.
Lục Phương Phương cầm theo bím tóc dài của mình, cười nhẹ nhàng bước ra từ chỗ góc rẽ hành lang.
Cô nói chuyện với Tiêu Ái Quốc xong, mới vừa về tới đây đã nghe thấy Chu Hải Mị đang nói mình. Cô dứt khoát đứng nghe một hồi.
Thật không nghĩ tới, vậy mà Chu Hải Mị lại oán ghét mình tới như vậy. Coi dáng vẻ, hình như cô ta còn ghét cô hơn cả ghét Lý Đại Quân. Đúng là hết chịu nổi!
“Cái kia… Đồng chí Chu Hải Mị, cũng không phải tôi không thích tắm, da cũng không đen, trình độ văn hóa của tôi còn cao nữa, cá nhân tôi cảm thấy tôi vẫn tốt hơn co một chút.”
Nói xong, Lục Phương Phương lại không nhịn được cảm thấy vui vẻ.
Chu Hải Mị hạ thấp cô cũng không khiến cô tức giận nhiều, nhưng thái độ của Chu Hải Mị với nông thôn khiến cô thấy chán ghét.
Lục Phương Phương ho một tiếng, nghiêm túc nói:
“Đồng chí Chu Hải Mị, trong giọng điệu của cô đầy nhạo báng và hạ thấp đối với nông dân, tôi muốn sửa đúng cho cô.”
“Nông dân có điều kiện kinh tế hơi kém một chút thật, nhưng không phải bọn họ không thích sạch sẽ. Tôi hi vọng cô có thể xin lỗi.”
“Cô là ai? Tôi đang nói con nhóc Lục Phương Phương kia, mắc mớ gì tới cô?”
Chu Hải Mị nghi ngờ nhìn người phụ nữ xa lạ vừa xuất hiện một cách đột ngột này.
Đối phương có làn da trắng nõn, tóc ngắn tới không hợp lẽ thường, trên người mặc bộ quân trang hiên ngang. Cô ta nghĩ nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy mình không quen người phụ nữ này.
“Đương nhiên là có liên quan tới cô ấy, bởi cô ấy chính là Lục Phương Phương.”
Trang Minh Thành nhìn qua, cũng rất kinh ngạc, nhưng anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra đây chính là Lục Phương Phương.
“Cái gì? Cô ta là Lục Phương Phương?”
Chu Hải Mị không dám tin tưởng, nhìn chằm chằm gương mặt người phụ nữ mặc quân trang, dần dần cảm thấy hơi quen mắt.
“Cô… sao cô lại biến thành như vậy?”
Chu Hải Mị sợ tới độ lùi về sau hai bước, cảm giác như đang nhìn thấy quỷ.
Mới lúc nãy Lục Phương Phương còn là một tên ăn mày thối, đột nhiên trở nên sạch sẽ, còn thanh tú như vậy, sao cô ta có thể tin được?
“Gặp quỷ rồi, đúng là gặp quỷ rồi, đáng chết!”
Lục Phương Phương lắc đầu, đi tới trước mặt Chu Hải Mị: “Đồng chí Chu Hải Mị, mời cô xin lỗi vì những lời cô vừa nói!”
“Phii! Tôi cũng chẳng phạm sai lầm gì, tại sao lại phải xin lỗi?”
Chu Hải Mị nhổ một ngụm nước bọt, khoanh hai tay trước ngực, không hề đặt Lục Phương Phương vào mắt.
Lục Phương Phương như biến thành một người khác thì đã sao? Cũng chỉ là một con nhỏ nhà quê thôi.
Chu Hải Mị càng nói càng hưng phấn, dùng lời lẽ cay nghiệt để phát tiết hết tất cả oán khí trong lòng ra.
Thấy Trang Minh Thành đứng yên không nhúc nhích, cô ta còn mắng cả anh: “Anh nói xem rốt cuộc anh thích gì ở cô ta mà lại chọn cô ta làm đối tượng?”
“Anh thích cô ta ở bẩn? Thích cô ta không có học thức? Thích bộ đồ đầy mảnh vá trên người cô ta? Hay thích làn da đen thui kia?”
“Phi! Đúng là người nông thôn, có rời khỏi nông thôn tầm nhìn vẫn hạn hẹp, đúng là chỉ xứng với phụ nữ nông thôn.”
“Ha ha.”
Đột nhiên trong hành lang vang lên một tiếng cười.
“Ai? Ở đâu? Ra đây cho tôi!”
Chu Hải Mị sợ hết hồn.
Lục Phương Phương cầm theo bím tóc dài của mình, cười nhẹ nhàng bước ra từ chỗ góc rẽ hành lang.
Cô nói chuyện với Tiêu Ái Quốc xong, mới vừa về tới đây đã nghe thấy Chu Hải Mị đang nói mình. Cô dứt khoát đứng nghe một hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật không nghĩ tới, vậy mà Chu Hải Mị lại oán ghét mình tới như vậy. Coi dáng vẻ, hình như cô ta còn ghét cô hơn cả ghét Lý Đại Quân. Đúng là hết chịu nổi!
“Cái kia… Đồng chí Chu Hải Mị, cũng không phải tôi không thích tắm, da cũng không đen, trình độ văn hóa của tôi còn cao nữa, cá nhân tôi cảm thấy tôi vẫn tốt hơn co một chút.”
Nói xong, Lục Phương Phương lại không nhịn được cảm thấy vui vẻ.
Chu Hải Mị hạ thấp cô cũng không khiến cô tức giận nhiều, nhưng thái độ của Chu Hải Mị với nông thôn khiến cô thấy chán ghét.
Lục Phương Phương ho một tiếng, nghiêm túc nói:
“Đồng chí Chu Hải Mị, trong giọng điệu của cô đầy nhạo báng và hạ thấp đối với nông dân, tôi muốn sửa đúng cho cô.”
“Nông dân có điều kiện kinh tế hơi kém một chút thật, nhưng không phải bọn họ không thích sạch sẽ. Tôi hi vọng cô có thể xin lỗi.”
“Cô là ai? Tôi đang nói con nhóc Lục Phương Phương kia, mắc mớ gì tới cô?”
Chu Hải Mị nghi ngờ nhìn người phụ nữ xa lạ vừa xuất hiện một cách đột ngột này.
Đối phương có làn da trắng nõn, tóc ngắn tới không hợp lẽ thường, trên người mặc bộ quân trang hiên ngang. Cô ta nghĩ nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy mình không quen người phụ nữ này.
“Đương nhiên là có liên quan tới cô ấy, bởi cô ấy chính là Lục Phương Phương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Minh Thành nhìn qua, cũng rất kinh ngạc, nhưng anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra đây chính là Lục Phương Phương.
“Cái gì? Cô ta là Lục Phương Phương?”
Chu Hải Mị không dám tin tưởng, nhìn chằm chằm gương mặt người phụ nữ mặc quân trang, dần dần cảm thấy hơi quen mắt.
“Cô… sao cô lại biến thành như vậy?”
Chu Hải Mị sợ tới độ lùi về sau hai bước, cảm giác như đang nhìn thấy quỷ.
Mới lúc nãy Lục Phương Phương còn là một tên ăn mày thối, đột nhiên trở nên sạch sẽ, còn thanh tú như vậy, sao cô ta có thể tin được?
“Gặp quỷ rồi, đúng là gặp quỷ rồi, đáng chết!”
Lục Phương Phương lắc đầu, đi tới trước mặt Chu Hải Mị: “Đồng chí Chu Hải Mị, mời cô xin lỗi vì những lời cô vừa nói!”
“Phii! Tôi cũng chẳng phạm sai lầm gì, tại sao lại phải xin lỗi?”
Chu Hải Mị nhổ một ngụm nước bọt, khoanh hai tay trước ngực, không hề đặt Lục Phương Phương vào mắt.
Lục Phương Phương như biến thành một người khác thì đã sao? Cũng chỉ là một con nhỏ nhà quê thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro