Chương 29
2024-09-08 16:07:21
Thiếu Thời ôm cơ thể đau nhức vì trúng đòn với cái miệng sưng đỏ ẩn vào một góc khuất đối diện Trung tâm pháp y. Anh muốn nhìn vợ chút rồi mới đi làm. (2)
Đúng 7 giờ, bên nay đường có một người ánh mắt đau đáu lặng lẽ chờ đợi một người.
Thục Uyển đưa con đến trường nhưng con gái hôm nay trở chứng quyết ôm chặt cổ bố không buông, mặc kệ cô giáo dụ dỗ hết lời.
Cô biết vì sao con như vậy. Cô ôm con, dịu dàng vuốt ve đuôi tóc nhỏ: "Con ngoan, vào học để bố đi làm ha. Bố hứa sẽ tìm gặp mẹ!"
Thảo My lắc đầu: "Con muốn cùng bố đi tìm mẹ cơ!"
Biết đi đâu mà tìm? Khi điện thoại lão gọi toàn thuê bao! Cô nén tiếng thở dài, nhỏ nhẹ: "Chuyện tìm mẹ là chuyện của bố. Con gái phải chăm ngoan học hành. Có như vậy, lúc về mẹ mới vui."
Chuyện này thì nó biết. Bởi, mẹ thường hay nói với nó rằng: "Nếu một mai con thức giấc, thấy mẹ không còn ở bên, không có mẹ đưa con vào lớp thì con đừng khóc mà hãy mạnh mẽ tự mình bước vào. Có như vậy, mẹ mới vui biết chưa?"
"Con gái biết rồi, bố!" Thảo My bật khóc. Nó đưa tay quẹt nước mắt, ráng dặn bố: "Bố nhớ tìm mẹ cho con nha!"
"Ừm! Bố biết rồi! Chiều tan học, con sẽ gặp mẹ thôi!"
"Thật không?"
"Thật!"Nó bịn rịn rời cổ bố. Nắm tay cô giáo vào lớp mà đầu vẫn mãi ngoảnh về phía bố, dặn dò: "Bố nhớ nha!"
Thục Uyển mỉm cười, cho con gái cái gật đầu thật mạnh và vẫy tay tạm biệt con.
Lo con đã xong. Bây giờ đến chồng.
Cô gọi lại cho Thiếu Thời.
"Lần này mà thuê bao! Tôi cho số anh vào sọt rác!" Cô chỉ chỉ tay cảnh cáo vào hai chữ 'chồng yêu.
Giận cá chém thớt. Thế mà biết sợ. Nên sau n lần gọi thất bại, lần n+1 này, đã có chuông báo.
"Cảm ơn em đã thương anh
Thanh xuân này chỉ dành cho anh
Tình thương đó là tình phu thê
Cả cuộc đời không thay thế ai.."
Thục Uyển bất giác đắm chìm vào bản nhạc chuông. Nên cô nhất thời không nghe phía bên kia nói gì.
Thiếu Thời sợ smartphone hư âm thanh nên anh tăng thêm âm lượng.
Vọng vào tai anh là tiếng thút thít nho nhỏ. Anh rối rít: "Thục Uyển, em khóc đó à?"" . " Hức hức...
"Thục Uyển, em có sao không?"
"Thục Uyểnnnnnnn!!!! Em đang ở đâu?"
Bên kia vẫn im lặng khiến lòng Thiếu Thời càng loạn. Anh tập trung lắng nghe thứ âm thanh như ong vỡ tổ vọng ra từ điện thoại vợ. Rồi vội vẫy chiếc taxi
"Đến gấp trường Mầm non thành phố!" Đây là địa điểm đầu tiên anh nghĩ đến. Cầu mong vợ có ở đó.
Trải qua nguy hiểm vừa rồi, tâm trí anh không còn bình tĩnh nữa. Anh có cảm giác, mọi chuyện càng ngày càng xấu vì bọn tội phạm thời 4.0 này quá manh động! Xem mạng người như con cá, con gà có thể cắt khúc ướp đông hoặc quăng nơi hoang vu hẻo lánh. Án mạng do hai tên Việt kiều vừa rồi gây ra là một minh chứng. Rồi đây kẻ ác thú phải đền tội, người chớt oan sẽ thanh thản ở cõi vĩnh hằng. Chỉ tội cho người ở lại...
Biết làm sao được khi con đường tìm công lý, lẽ phải chưa bao giờ thật sự dễ dàng. Cầu mong vợ con anh bình an!
"Chạy nhanh xíu bác tài!"
"Cô thông cảm, xe đang chạm mốc tốc độ quy định ở nội thành! Muốn nhanh hơn chỉ có chạy thẳng vào đồn cảnh sát."
Thiếu Thời thôi không làm khó dễ người ta nữa. Anh liên tục gọi vào số vợ.
"Mới đó đã báo bận?" Thiếu Thời thật không hiểu sáng nay vợ con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Là do anh hôm nay anh để tâm hay thường ngày vợ con anh vốn như vậy?
Chớt tiệt! Mình làm chồng kiểu gì không biết!
Đang nôn nóng chờ tin vợ. Điện thoại vừa kết thúc cuộc gọi, bất ngờ có chuông đến.
Anh mừng quýnh quáng liền áp vào tai: "Anh nghe nè vợ!"
Minh Nguyệt: Sững mười giây.
"Em à?"
Minh Nguyệt gắn giọng: "Xin lỗi, có việc đột xuất, phiền chị đưa máy cho anh Thời!"
Loạn hết cả lên!
Bên này.
Thục Uyển đang cảm động bản nhạc chuông. Nghe tạm đủ rồi, cô định gọi lại cho Thiếu Thời thì đúng lúc Cẩm Tú gọi tới: "Thục Uyển, gần bảy rưỡi rồi. Sếp Minh đang gầm gừ đợi cậu cùng đi qua So."
Cô hốt hoảng: "Lão chồng tớ chưa đến công ty à?"
"Lão chồng mặt chì của cậu đến Trung tâm pháp y!" Cẩm Tú thấy bạn mình hỏi câu vừa ngu vừa ngớ ngẩn. Cô ấy lén nhìn trộm người đàn ông vò đầu bứt tai, qua đi lại trong phòng giám đốc rồi giục: "Cậu nhanh lên! Sếp sắp phát điên rồi!"
"Ò ò..." Cô ấn tắt rồi gọi vào số chồng.Cẩm Tú: Ủalll! Đây là giọng thắng tra nam mà!
Ba mươi giây áy náy, Cẩm Tú ưỡn ngực tự an ủi: "Hơi mất lịch sự tí nhưng mình nói đúng! Mặt chì là còn nhẹ!"
"Cô nói ai mặt chì?" Phúc Minh mặt mày xám xịt.
Cẩm Tú hoảng quá: "Sếp ạ! Em làm việc ngay đây!"
Phúc Minh: Riết rồi có ai coi tôi là sếp không? 2)
Sếp con khỉ!
Ỷ làm sếp muốn gì muốn hả? Tờ mờ sáng đã ra khỏi nhà mà giờ này còn chưa có mặt ở cơ quan? Điện thoại hết lỗi thuê bao thì chuyển sang chế độ hoạt động liên tục!
Thục Uyển tức giận, quăng điện thoại lên cabin: "Lại báo bận! Không biết lão gọi cho ai mà lắm thế?"
"Thục Uyển, mau kết nối với anh đi!" Thiếu Thời vừa dán mắt ra đường vừa điên cuồng gọi vợ. Làm ơn nghe máy hoặc xuất hiện trước mặt anh đi mà!
Tại ngã tư, hướng rẽ vào trường Mầm non, Thiếu Thời nhận ra chiếc xe quen thuộc vừa lướt qua anh.
Sau khi thay bác tài cầm lái. Anh tăng tốc hết cỡ. Cuối cùng cũng chặn được đầu xe vợ.
Cô hạ cửa kính. Vợ bên trong, chồng bên ngoài. Cả hai nhìn chăm chú miệng sưng đỏ của đối phương. Dù có xót xa thì cũng chỉ kịp chạm tay nhẹ vào miệng nhau rồi hối hả giục đối phương."Em đến ngay cơ quan! Có chuyện gì vượt khả năng báo gấp cho anh!" Thiếu Thời tranh thủ gắn vào tai vợ thiết bị kết nối với điện thoại anh.
Thục Uyển cũng chỉ kịp nói với chồng: "Sếp Minh đang chờ anh họp ở Sở!"
"Anh biết rồi! Bye em! Chiều chúng ta cùng đón con nhé!"
Cô cho anh nụ cười tỏa nắng ban mai: "Ừm! Nhớ đợi em nha! Bye anh!"
Một ánh mắt dịu dàng đong đầy nỗi nhớ và âu lo. Một nụ cười ấm áp trước giờ vào ca. Chưa bao giờ Thiếu Thời thấy quý giá như lúc này!
Hóa ra...hạnh phúc rất đỗi bình thường. Yêu ai không cần trao người ấy vật phẩm gì cao sang...chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười tạm biệt trước giờ đi làm thế là đủ!
Đúng 7 giờ, bên nay đường có một người ánh mắt đau đáu lặng lẽ chờ đợi một người.
Thục Uyển đưa con đến trường nhưng con gái hôm nay trở chứng quyết ôm chặt cổ bố không buông, mặc kệ cô giáo dụ dỗ hết lời.
Cô biết vì sao con như vậy. Cô ôm con, dịu dàng vuốt ve đuôi tóc nhỏ: "Con ngoan, vào học để bố đi làm ha. Bố hứa sẽ tìm gặp mẹ!"
Thảo My lắc đầu: "Con muốn cùng bố đi tìm mẹ cơ!"
Biết đi đâu mà tìm? Khi điện thoại lão gọi toàn thuê bao! Cô nén tiếng thở dài, nhỏ nhẹ: "Chuyện tìm mẹ là chuyện của bố. Con gái phải chăm ngoan học hành. Có như vậy, lúc về mẹ mới vui."
Chuyện này thì nó biết. Bởi, mẹ thường hay nói với nó rằng: "Nếu một mai con thức giấc, thấy mẹ không còn ở bên, không có mẹ đưa con vào lớp thì con đừng khóc mà hãy mạnh mẽ tự mình bước vào. Có như vậy, mẹ mới vui biết chưa?"
"Con gái biết rồi, bố!" Thảo My bật khóc. Nó đưa tay quẹt nước mắt, ráng dặn bố: "Bố nhớ tìm mẹ cho con nha!"
"Ừm! Bố biết rồi! Chiều tan học, con sẽ gặp mẹ thôi!"
"Thật không?"
"Thật!"Nó bịn rịn rời cổ bố. Nắm tay cô giáo vào lớp mà đầu vẫn mãi ngoảnh về phía bố, dặn dò: "Bố nhớ nha!"
Thục Uyển mỉm cười, cho con gái cái gật đầu thật mạnh và vẫy tay tạm biệt con.
Lo con đã xong. Bây giờ đến chồng.
Cô gọi lại cho Thiếu Thời.
"Lần này mà thuê bao! Tôi cho số anh vào sọt rác!" Cô chỉ chỉ tay cảnh cáo vào hai chữ 'chồng yêu.
Giận cá chém thớt. Thế mà biết sợ. Nên sau n lần gọi thất bại, lần n+1 này, đã có chuông báo.
"Cảm ơn em đã thương anh
Thanh xuân này chỉ dành cho anh
Tình thương đó là tình phu thê
Cả cuộc đời không thay thế ai.."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thục Uyển bất giác đắm chìm vào bản nhạc chuông. Nên cô nhất thời không nghe phía bên kia nói gì.
Thiếu Thời sợ smartphone hư âm thanh nên anh tăng thêm âm lượng.
Vọng vào tai anh là tiếng thút thít nho nhỏ. Anh rối rít: "Thục Uyển, em khóc đó à?"" . " Hức hức...
"Thục Uyển, em có sao không?"
"Thục Uyểnnnnnnn!!!! Em đang ở đâu?"
Bên kia vẫn im lặng khiến lòng Thiếu Thời càng loạn. Anh tập trung lắng nghe thứ âm thanh như ong vỡ tổ vọng ra từ điện thoại vợ. Rồi vội vẫy chiếc taxi
"Đến gấp trường Mầm non thành phố!" Đây là địa điểm đầu tiên anh nghĩ đến. Cầu mong vợ có ở đó.
Trải qua nguy hiểm vừa rồi, tâm trí anh không còn bình tĩnh nữa. Anh có cảm giác, mọi chuyện càng ngày càng xấu vì bọn tội phạm thời 4.0 này quá manh động! Xem mạng người như con cá, con gà có thể cắt khúc ướp đông hoặc quăng nơi hoang vu hẻo lánh. Án mạng do hai tên Việt kiều vừa rồi gây ra là một minh chứng. Rồi đây kẻ ác thú phải đền tội, người chớt oan sẽ thanh thản ở cõi vĩnh hằng. Chỉ tội cho người ở lại...
Biết làm sao được khi con đường tìm công lý, lẽ phải chưa bao giờ thật sự dễ dàng. Cầu mong vợ con anh bình an!
"Chạy nhanh xíu bác tài!"
"Cô thông cảm, xe đang chạm mốc tốc độ quy định ở nội thành! Muốn nhanh hơn chỉ có chạy thẳng vào đồn cảnh sát."
Thiếu Thời thôi không làm khó dễ người ta nữa. Anh liên tục gọi vào số vợ.
"Mới đó đã báo bận?" Thiếu Thời thật không hiểu sáng nay vợ con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Là do anh hôm nay anh để tâm hay thường ngày vợ con anh vốn như vậy?
Chớt tiệt! Mình làm chồng kiểu gì không biết!
Đang nôn nóng chờ tin vợ. Điện thoại vừa kết thúc cuộc gọi, bất ngờ có chuông đến.
Anh mừng quýnh quáng liền áp vào tai: "Anh nghe nè vợ!"
Minh Nguyệt: Sững mười giây.
"Em à?"
Minh Nguyệt gắn giọng: "Xin lỗi, có việc đột xuất, phiền chị đưa máy cho anh Thời!"
Loạn hết cả lên!
Bên này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thục Uyển đang cảm động bản nhạc chuông. Nghe tạm đủ rồi, cô định gọi lại cho Thiếu Thời thì đúng lúc Cẩm Tú gọi tới: "Thục Uyển, gần bảy rưỡi rồi. Sếp Minh đang gầm gừ đợi cậu cùng đi qua So."
Cô hốt hoảng: "Lão chồng tớ chưa đến công ty à?"
"Lão chồng mặt chì của cậu đến Trung tâm pháp y!" Cẩm Tú thấy bạn mình hỏi câu vừa ngu vừa ngớ ngẩn. Cô ấy lén nhìn trộm người đàn ông vò đầu bứt tai, qua đi lại trong phòng giám đốc rồi giục: "Cậu nhanh lên! Sếp sắp phát điên rồi!"
"Ò ò..." Cô ấn tắt rồi gọi vào số chồng.Cẩm Tú: Ủalll! Đây là giọng thắng tra nam mà!
Ba mươi giây áy náy, Cẩm Tú ưỡn ngực tự an ủi: "Hơi mất lịch sự tí nhưng mình nói đúng! Mặt chì là còn nhẹ!"
"Cô nói ai mặt chì?" Phúc Minh mặt mày xám xịt.
Cẩm Tú hoảng quá: "Sếp ạ! Em làm việc ngay đây!"
Phúc Minh: Riết rồi có ai coi tôi là sếp không? 2)
Sếp con khỉ!
Ỷ làm sếp muốn gì muốn hả? Tờ mờ sáng đã ra khỏi nhà mà giờ này còn chưa có mặt ở cơ quan? Điện thoại hết lỗi thuê bao thì chuyển sang chế độ hoạt động liên tục!
Thục Uyển tức giận, quăng điện thoại lên cabin: "Lại báo bận! Không biết lão gọi cho ai mà lắm thế?"
"Thục Uyển, mau kết nối với anh đi!" Thiếu Thời vừa dán mắt ra đường vừa điên cuồng gọi vợ. Làm ơn nghe máy hoặc xuất hiện trước mặt anh đi mà!
Tại ngã tư, hướng rẽ vào trường Mầm non, Thiếu Thời nhận ra chiếc xe quen thuộc vừa lướt qua anh.
Sau khi thay bác tài cầm lái. Anh tăng tốc hết cỡ. Cuối cùng cũng chặn được đầu xe vợ.
Cô hạ cửa kính. Vợ bên trong, chồng bên ngoài. Cả hai nhìn chăm chú miệng sưng đỏ của đối phương. Dù có xót xa thì cũng chỉ kịp chạm tay nhẹ vào miệng nhau rồi hối hả giục đối phương."Em đến ngay cơ quan! Có chuyện gì vượt khả năng báo gấp cho anh!" Thiếu Thời tranh thủ gắn vào tai vợ thiết bị kết nối với điện thoại anh.
Thục Uyển cũng chỉ kịp nói với chồng: "Sếp Minh đang chờ anh họp ở Sở!"
"Anh biết rồi! Bye em! Chiều chúng ta cùng đón con nhé!"
Cô cho anh nụ cười tỏa nắng ban mai: "Ừm! Nhớ đợi em nha! Bye anh!"
Một ánh mắt dịu dàng đong đầy nỗi nhớ và âu lo. Một nụ cười ấm áp trước giờ vào ca. Chưa bao giờ Thiếu Thời thấy quý giá như lúc này!
Hóa ra...hạnh phúc rất đỗi bình thường. Yêu ai không cần trao người ấy vật phẩm gì cao sang...chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười tạm biệt trước giờ đi làm thế là đủ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro