Chương 38
2024-09-08 16:07:21
Gặp kiếp nạn còn thấy được mặt người thân, thấy được ánh mặt trời ngày mới là quá may mắn.
Đời như cõi tạm, mạng người mong manh như mây khói. Giữa sinh và tử cách nhau một làn sương mỏng. Có thể mới đó còn nói cười thoáng cái hóa thành thiên cổ. Nên việc đầu tiên sau khi Thiếu Thời ngồi dậy được là:
"Thục Uyển, hôm nay em tranh thủ tới cơ quan làm thủ tục nghỉ việc!"
Bàn tay đang pha sữa dừng lại. Thục Uyển nhìn chồng, một chút do dự: "Đợi khi nào anh khỏe hẳn tính!"
"Không đợi gì cả! Em pha xong để đó cho anh, em lo đi liền!"
"Tại sao?" Một người cuồng việc tự nhiên giục bỏ việc?
Thiếu thời nhìn vợ. Anh quyết định: "Chồng đang trọng thương cần vợ ở bên chăm sóc!"
"Nhưng em là chồng mà!" Cô phải nhắc kẻo anh quên rồi giở thói gia trưởng.
"Cũng bởi vì em là chồng nên người làm vợ như anh càng lo lắng. Anh yêu chồng của mình. Anh không muốn thấy chồng phải trải qua nguy hiểm nào nữa!
Có thể em cười anh. Hoặc ai đó chê pháp y Thời bỗng dưng nhát gan, anh đều chấp nhận hết! Anh chỉ cần em và con bình an vui vẻ mỗi ngày!
Một người làm vợ như anh chỉ duy nhất ước mong thiết tha nhiêu đó!
Nên Thục Uyển à, em hãy nghe lời anh ha!"
Cô bê ly sữa đặt vào tay chồng, e dè: "Nhưng em xin nghỉ ngang giữa lúc đội thiếu người, có ảnh hưởng gì tới danh dự anh và công việc của tổ điều tra không?"
Anh khoát tay: "Trong tình cảnh này, anh không thể lo được nhiều chuyện như thế!
Phận làm đàn bà hãy cho anh được sống ích kỉ một lần!
Em không có kiến thức về pháp y. Khi đối mặt với những vụ án mạng, em hồi hộp bất an. Mà anh ở nhà cũng lo âu, thấp thỏm.
Không có anh, cấp trên tự khắc điều người. Cả nước này thiếu gì bác sĩ tài. Pháp y chuyên ngành không có nhưng bác sĩ giỏi thì đầy. Anh cũng từng là bác sĩ băng qua đấy thôi!
Hơn nữa bên Đội anh Lâm mới được điều về một đồng chí!"
"Nhưng em vẫn thấy ngại!"
"Không ngại gì hết! Thế em có thương chồng không?"
"Thương!"
"Có nghe lời chồng không?"
"Có!"
"Vậy làm ngay và luôn sáng nay!"
Ánh mắt anh kiên định. Thục Uyển không nỡ thấy chồng mệt vì nói nhiều. Cô gật đầu đồng ý cho qua chuyện. May mà anh nằm phòng VIP. Chứ lỡ ai nghe, ai thấy chắc họ cũng hoảng.
Thiếu Thời sợ vợ luẩn quẩn lại bàn ra tính vào, anh bê ly sữa uống cạn một hơi, rồi lấy túi xách đưa vợ: "Làm liền đi em!" Chứ giờ anh nằm đây rồi lấy ai theo hỗ trợ và bảo vệ cô khi cấp thiết? Nghề pháp y này không thể làm bừa. Nó rất cần một bộ não tinh thông tri thức khoa học về lĩnh vực pháp y. Đòi hỏi giám định viên không chỉ có bàn tay khéo léo mà còn phải có kiến thức khoa học để phá án. Tránh phán đoán sai, kết bậy là kéo theo hệ lụy cho bao người.
Như trong vụ án Thục Yên năm xưa...
(Hơn ba năm trước.)
Trước ngày cưới Thục Uyển, Thiếu Thời nhận được tin báo của Đội trưởng Lâm.
"Đã có kết quả điều tra lại vụ án ở cầu sông Chùa!"
Thiếu Thời cầm tập hồ sơ, nôn nóng mở đọc kĩ từng trang.
Ba mươi phút trôi qua. Tất cả những gì liên quan đến vụ án mạng ở cầu sông Chùa năm nào dần hiện lên rõ mòn một.
Thì ra Thục Yên là một cao thủ trong các tựa game FPS. Trước trận đấu đỉnh cao của game FPS, phe đối thủ đã cài bẫy. Người đề xuất bẫy là Lý Bân (Biệt danh: Báo thủ)
Phương án của bọn chúng: Loại vĩnh viễn Thục Yên ra khỏi đấu trường. Vật thí mạng là một người trong đội của Bảo thủ.
Một vụ án mạng thương tâm giữa đêm làm huyên náo cả con phố nhỏ. Lực lượng chức năng tiếp cận hiện trường khám nghiệm.
"Nạn nhân tử vong vì hai mươi vết đâm xuyên ngực."
Một lời phán đoán, một bản kết luận của vị pháp y đã khiến một game thủ luôn là nỗi khiếp sợ của mọi đối thủ...mất tất cả chỉ trong một nốt nhạc. Vi ông ta là hung thủ gây ra cái chớt cho nạn nhân.
Tuy nhiên, chuyện đáng xấu hổ, đáng sợ của án mạng cầu sông Chùa là: Vị pháp y thay bố khám nghiệm năm ấy đã suy thoái đạo đức và bản lĩnh. Vì tiền, vì bình an của người thân đã tạo ra một bản kết luận sai sự thật theo yêu của người nhà nạn nhân. Bởi, nạn nhân đã tử vong trước đó do chất độc xyanua. Và hai mươi vết đâm cũng không phải do Thục Yên làm. Tất cả chỉ là cái bẫy!
Hậu quả: Án sai. Án oan.
Dẫn đến việc người đàn ông từ vô tội đã trở thành có tội khi cùng một lúc sát hại hai vợ chồng pháp y Thiếu Bá Thanh. Sau án mạng kinh hoàng đó, Thục Yên cũng mất tích.
Thanh danh mất trắng. Sự trong sạch không còn. Vợ ông ta vì chịu không nổi sự gièm pha, dè bỉu của người đời, bụng mang dạ chửa bỏ quê ra đi biền biệt. Rồi sau đó mất trong cơn bạo bệnh do trầm cảm u uất bao năm. Bỏ lại đứa con ba tuổi.
Thế mới thấy nghề pháp y chưa bao giờ là một nghề thật sự dễ dàng. Nó vượt xa khả năng của Thục Uyển.
"Biết khó tự lui mới đáng quý. Nếu không biết cứ cố làm bừa, hậu quả sẽ khôn lường. Việc này em không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa!"
"Thế em ghi lí do như thế nào?" Một người vốn hiền lành, thật thà như cô không biết ghi sao cho lương tâm thanh thản.
Anh bày vẽ: "Nhà neo đơn, vợ trọng thương, con dại, bà nội già yếu!" Thực tế là vậy!
"Sao trước đây anh không nhận ra nhà mình neo người nhỉ?" Thục Uyển dừng bút nhìn chồng.
Thiếu Thời thấy mình thật có lỗi: "Xin lỗi em! Làm vợ, anh mới nhận ra nỗi khổ của người vợ!" Cửa nhà thật lạnh khi thiếu vắng hơi người chồng.
Nghĩ cũng đúng. Thục Uyển đành ngoan ngoãn tuân theo lệnh chồng.
Tin vợ Thiếu Thời đã tỉnh. Và pháp y Thời có ý định tạm nghỉ việc để chăm lo vợ. Khiến đồng nghiệp anh và đám anh em bên tổ cảnh sát điều tra vừa vui vừa buồn.
Họ rủ nhau đến viện thăm vợ chồng anh.
Ngoài ra...đến thăm vợ Thiếu Thời còn có thêm một người tù.
Đời như cõi tạm, mạng người mong manh như mây khói. Giữa sinh và tử cách nhau một làn sương mỏng. Có thể mới đó còn nói cười thoáng cái hóa thành thiên cổ. Nên việc đầu tiên sau khi Thiếu Thời ngồi dậy được là:
"Thục Uyển, hôm nay em tranh thủ tới cơ quan làm thủ tục nghỉ việc!"
Bàn tay đang pha sữa dừng lại. Thục Uyển nhìn chồng, một chút do dự: "Đợi khi nào anh khỏe hẳn tính!"
"Không đợi gì cả! Em pha xong để đó cho anh, em lo đi liền!"
"Tại sao?" Một người cuồng việc tự nhiên giục bỏ việc?
Thiếu thời nhìn vợ. Anh quyết định: "Chồng đang trọng thương cần vợ ở bên chăm sóc!"
"Nhưng em là chồng mà!" Cô phải nhắc kẻo anh quên rồi giở thói gia trưởng.
"Cũng bởi vì em là chồng nên người làm vợ như anh càng lo lắng. Anh yêu chồng của mình. Anh không muốn thấy chồng phải trải qua nguy hiểm nào nữa!
Có thể em cười anh. Hoặc ai đó chê pháp y Thời bỗng dưng nhát gan, anh đều chấp nhận hết! Anh chỉ cần em và con bình an vui vẻ mỗi ngày!
Một người làm vợ như anh chỉ duy nhất ước mong thiết tha nhiêu đó!
Nên Thục Uyển à, em hãy nghe lời anh ha!"
Cô bê ly sữa đặt vào tay chồng, e dè: "Nhưng em xin nghỉ ngang giữa lúc đội thiếu người, có ảnh hưởng gì tới danh dự anh và công việc của tổ điều tra không?"
Anh khoát tay: "Trong tình cảnh này, anh không thể lo được nhiều chuyện như thế!
Phận làm đàn bà hãy cho anh được sống ích kỉ một lần!
Em không có kiến thức về pháp y. Khi đối mặt với những vụ án mạng, em hồi hộp bất an. Mà anh ở nhà cũng lo âu, thấp thỏm.
Không có anh, cấp trên tự khắc điều người. Cả nước này thiếu gì bác sĩ tài. Pháp y chuyên ngành không có nhưng bác sĩ giỏi thì đầy. Anh cũng từng là bác sĩ băng qua đấy thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa bên Đội anh Lâm mới được điều về một đồng chí!"
"Nhưng em vẫn thấy ngại!"
"Không ngại gì hết! Thế em có thương chồng không?"
"Thương!"
"Có nghe lời chồng không?"
"Có!"
"Vậy làm ngay và luôn sáng nay!"
Ánh mắt anh kiên định. Thục Uyển không nỡ thấy chồng mệt vì nói nhiều. Cô gật đầu đồng ý cho qua chuyện. May mà anh nằm phòng VIP. Chứ lỡ ai nghe, ai thấy chắc họ cũng hoảng.
Thiếu Thời sợ vợ luẩn quẩn lại bàn ra tính vào, anh bê ly sữa uống cạn một hơi, rồi lấy túi xách đưa vợ: "Làm liền đi em!" Chứ giờ anh nằm đây rồi lấy ai theo hỗ trợ và bảo vệ cô khi cấp thiết? Nghề pháp y này không thể làm bừa. Nó rất cần một bộ não tinh thông tri thức khoa học về lĩnh vực pháp y. Đòi hỏi giám định viên không chỉ có bàn tay khéo léo mà còn phải có kiến thức khoa học để phá án. Tránh phán đoán sai, kết bậy là kéo theo hệ lụy cho bao người.
Như trong vụ án Thục Yên năm xưa...
(Hơn ba năm trước.)
Trước ngày cưới Thục Uyển, Thiếu Thời nhận được tin báo của Đội trưởng Lâm.
"Đã có kết quả điều tra lại vụ án ở cầu sông Chùa!"
Thiếu Thời cầm tập hồ sơ, nôn nóng mở đọc kĩ từng trang.
Ba mươi phút trôi qua. Tất cả những gì liên quan đến vụ án mạng ở cầu sông Chùa năm nào dần hiện lên rõ mòn một.
Thì ra Thục Yên là một cao thủ trong các tựa game FPS. Trước trận đấu đỉnh cao của game FPS, phe đối thủ đã cài bẫy. Người đề xuất bẫy là Lý Bân (Biệt danh: Báo thủ)
Phương án của bọn chúng: Loại vĩnh viễn Thục Yên ra khỏi đấu trường. Vật thí mạng là một người trong đội của Bảo thủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một vụ án mạng thương tâm giữa đêm làm huyên náo cả con phố nhỏ. Lực lượng chức năng tiếp cận hiện trường khám nghiệm.
"Nạn nhân tử vong vì hai mươi vết đâm xuyên ngực."
Một lời phán đoán, một bản kết luận của vị pháp y đã khiến một game thủ luôn là nỗi khiếp sợ của mọi đối thủ...mất tất cả chỉ trong một nốt nhạc. Vi ông ta là hung thủ gây ra cái chớt cho nạn nhân.
Tuy nhiên, chuyện đáng xấu hổ, đáng sợ của án mạng cầu sông Chùa là: Vị pháp y thay bố khám nghiệm năm ấy đã suy thoái đạo đức và bản lĩnh. Vì tiền, vì bình an của người thân đã tạo ra một bản kết luận sai sự thật theo yêu của người nhà nạn nhân. Bởi, nạn nhân đã tử vong trước đó do chất độc xyanua. Và hai mươi vết đâm cũng không phải do Thục Yên làm. Tất cả chỉ là cái bẫy!
Hậu quả: Án sai. Án oan.
Dẫn đến việc người đàn ông từ vô tội đã trở thành có tội khi cùng một lúc sát hại hai vợ chồng pháp y Thiếu Bá Thanh. Sau án mạng kinh hoàng đó, Thục Yên cũng mất tích.
Thanh danh mất trắng. Sự trong sạch không còn. Vợ ông ta vì chịu không nổi sự gièm pha, dè bỉu của người đời, bụng mang dạ chửa bỏ quê ra đi biền biệt. Rồi sau đó mất trong cơn bạo bệnh do trầm cảm u uất bao năm. Bỏ lại đứa con ba tuổi.
Thế mới thấy nghề pháp y chưa bao giờ là một nghề thật sự dễ dàng. Nó vượt xa khả năng của Thục Uyển.
"Biết khó tự lui mới đáng quý. Nếu không biết cứ cố làm bừa, hậu quả sẽ khôn lường. Việc này em không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa!"
"Thế em ghi lí do như thế nào?" Một người vốn hiền lành, thật thà như cô không biết ghi sao cho lương tâm thanh thản.
Anh bày vẽ: "Nhà neo đơn, vợ trọng thương, con dại, bà nội già yếu!" Thực tế là vậy!
"Sao trước đây anh không nhận ra nhà mình neo người nhỉ?" Thục Uyển dừng bút nhìn chồng.
Thiếu Thời thấy mình thật có lỗi: "Xin lỗi em! Làm vợ, anh mới nhận ra nỗi khổ của người vợ!" Cửa nhà thật lạnh khi thiếu vắng hơi người chồng.
Nghĩ cũng đúng. Thục Uyển đành ngoan ngoãn tuân theo lệnh chồng.
Tin vợ Thiếu Thời đã tỉnh. Và pháp y Thời có ý định tạm nghỉ việc để chăm lo vợ. Khiến đồng nghiệp anh và đám anh em bên tổ cảnh sát điều tra vừa vui vừa buồn.
Họ rủ nhau đến viện thăm vợ chồng anh.
Ngoài ra...đến thăm vợ Thiếu Thời còn có thêm một người tù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro