Chương 7
2024-09-08 16:07:21
Dù lòng đã kiên định nhưng nghe
câu nói và cái ôm ấm áp của Thục Uyển, tâm Thiếu Thời bắt đầu xáo trộn.
Anh định hỏi: Em có thương anh không?
Thì trong hơi thở anh ngửi được mùi cồn.
"Em uống rượu?"
"Chỉ...một chút xíu thôi!"
"Chút xíu?" Chút xíu mà mùi bay nồng nặc? Em thật biết lừa người! Thiếu Thời gỡ đôi bàn tay đang ôm riết eo anh: "Em nghỉ ngơi cho tỉnh!" Anh không muốn đưa ra một quyết định quan trọng với một người đã có men.
Vòng tay đã gỡ dù người phía sau cố chấp tăng lực. Anh không nhìn cô, đi luôn ra cửa.
Khi bàn chân chuẩn bị bước xuống bậc tam cấp, eo anh lại quấn chặt bởi một vòng ôm.
Thục Uyển không biết sáng nay mình lấy đâu ra dũng khí mà trở nên bạo dạng. Có lẽ, giác quan thứ sáu đã mách bảo: người đàn ông cô yêu thương sắp sửa đã rời xa vĩnh viễn. Nên cô không cam lòng cứ thế mà đánh mất. Cô muốn thử một lần.
"Thiếu Thời, em yêu anh! Yêu rất lâu rồi! Anh đừng bỏ rơi em, có được không?"
Trời xui hay đất khiến mà Thục Uyển nói đúng ba câu nói mà Lệ Hằng từng nói năm xưa.
Nụ cười vừa chớm nhàn nhạt trên môi người đàn ông nhanh chóng tan biến. Đôi mắt giây trước ngậm cười, giây sau đã hóa lạnh. Anh áp hai tay lên tay cô.
"Đừng mà anh!" Thục Uyển sợ hai tay không đủ sức giữ người, cô chuyển vòng ôm lên cổ, đu người quấn luôn hai chân cho chắc.
Nhưng đúng lúc vòng tay bất ngờ thay đổi vị trí ấy, Thiếu Thời cứ ngỡ cô đã buông sau vài phút giả vờ níu kéo lấy lệ. Chân anh di chuyển nhanh xuống bậc tam cấp.
"Á...áaaaaaaaaa....." Thục Uyển mất đi chỗ dựa quá đột ngột, cô hụt chân, đành nhắm tít mắt phó mặc số phận.
Tiếng thét lớn của Thục Uyển làm người đàn ông đứng hình một giây, rồi quay người trong tích tắc.
Bóng cô gái dang tay sắp úp thẳng mặt xuống sân khiến Thiếu Thời hoảng hốt. Anh không nghĩ gì nhiều phi thân như làn gió cứu người.
Cuối cùng cũng hạ cánh. Nhưng thật là kì lạ!
Vừa êm ái vừa lâng lâng đê mê chứ không đau như cô nghĩ. Cô có cảm giác môi mình chạm vào một thứ gì đó rất nóng ấm, mềm mại, ngọt ngào và thơm ngon. Không biết có phải mình bị ảo giác? Thục Uyển bèn thè cái lưỡi nhỏ liếm thử một vòng.
"Ưmmm..."
"Ưmmm..."
Hai tiếng rên vang lên cùng một lúc.
Là giọng của Thiếu Thời!
Thục Uyển mở choàng đôi mắt to thật to.
Mà ngay giờ khắc ấy, Thiếu Thời cũng đang nhìn cô. Bốn mắt va chạm nhau. Ngay tức thì phát ra tia lửa điện. Dòng điện xuất phát từ trái tim đang khao khát yêu bấy lâu của cả hai nên mạnh mẽ chẳng kém gì luồng điện đường dây 500KW.
Hai cơ thể rúng động mạnh. Hai trái tim rung liên hồi sắp vỡ trận. Hồn mê đắm đến mức muốn dìu nhau chu du sơn thủy. Cả hai liền quấn vào nhau hòa làm một, mỉm cười ngọt ngào với nhau rồi cùng bay lên. Cao dần...rồi cao dần.
"Thiếu Thời, em hạnh phúc quá!"
"Thục Uyển, anh cũng vậy!"
"Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của đôi ta!"
"Ừm! Môi em thơm và ngon lắm!"
"Môi anh càng thơm ngon hơn!"
"Có thật không?"
"Thật!"
"Vậy em có thích cả đời ăn môi anh không?"
"Thiếu Thời, đó là niềm ao ước cháy bỏng của em!"
Nghe được những câu nói mát lòng. Tâm trí hai người đồng thời khai sáng một sự thật: Họ vốn rất yêu nhau!
"Anh yêu em!"
"Em yêu anh...và yêu con gái của chúng ta nữa!"
Phải rồi!
"Chúng ta cùng lo cho con lớn khôn!"
"Mình về nhà đi, anh yêu!"
"Ừm!"
Hồn anh nắm tay hồn cô trở về thân xác. Nhưng do mắt mãi nhìn nhau...
Nên....
Người ở phía trên lại nói: "Thục Uyển!"
Người vốn dĩ cứu mĩ nhân lại gọi: "Thiếu Thời!"
A....a....aaaaaaaaa!
Tiếng la hoảng hốt náo động cả căn nhà nhỏ. Bay qua tường rào vọng thẳng vào chín tầng không.
Trên cao, ông Trời ngao ngán lắc đầu.
Bên dưới, bóng người đàn ông cao to, chuẩn mực cool ngầu nắm hai tay cô gái nhỏ mỏng manh lắc liên tục, mặt bự ra sắp khóc: "Chồng à, giờ phải làm sao đây, hm?"
"Làm sao? Anh đâu biết phải làm sao?" Cô nhón chân vuốt ve mái tóc ngắn trấn an vợ yêu.
Người đàn ông nghe vậy càng lo lắng, cái đầu vốn tinh nghịch liền nảy ra một ý định: "Hay là chúng ta hôn thêm cái nữa. Biết đâu xuất ra rồi lại nhập về?"
À ha!
Ý kiến không tồi!
Gì chứ hôn vợ anh thèm lâu lắm rồi á! Đừng nói hôn thêm lần, hôn ngàn lần, ngàn đời, anh vẫn còn thèm!
Cô gái bất ngờ ôm cổ người đàn ông kéo xuống. Cô chu đôi môi đỏ hồng, nhắm mắt, dứt khoát áp môi mình vào một đôi môi.
Đập vào ý thức cô: Môi anh rất ấm và cân đối. Hôn rất là ngon nha. Cô có cảm giác mình như gặm gặm, mút mút cái gì đó rất ư là đã. Thục Uyển không ngờ, một người vốn làm pháp y tiếp xúc với xác chết mà môi lại ấm ngon như thế này. Biết trước anh cũng thích thì cô hôn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bỏ phí của ngon một thời gian dài...ngu ơi là ngu...!
Nhưng không sao. Từ giờ cô sẽ tăng cường hôn bù! Mở mắt hôn. Hôn từ sáng đến tối. Rồi lại từ đêm sang ngày. Hôn chừng nào hết sức thì thôi!
"Ha ha ha...Chồng yêu à! Anh đừng mơ...tránh hôn!" Người đàn ông lợi thế thân thể cao lớn, bất ngờ siết chặt cô gái nhỏ bé, ghì mạnh thêm nụ hôn sâu.
Khí thế quá bức người khiến cô gái phải rên lên liên tục: "Ưm...Ưm...Vợ à, phê quá đi thôi!"
Đói lâu ngày mới ăn. Nên hôn quên trời quên đất. Từ dùng môi phát thảo, hai người chuyển sang dùng lưỡi đá nhau, quấn nhau. Lưỡi mỏi rồi lại chuyển sang môi. Cứ vậy trên sân, vợ chồng nhà lão Thiếu quấn nhau hôn đến tê dại.
Hihihi....
Thì trong hơi thở anh ngửi được mùi cồn.
"Em uống rượu?"
"Chỉ...một chút xíu thôi!"
"Chút xíu?" Chút xíu mà mùi bay nồng nặc? Em thật biết lừa người! Thiếu Thời gỡ đôi bàn tay đang ôm riết eo anh: "Em nghỉ ngơi cho tỉnh!" Anh không muốn đưa ra một quyết định quan trọng với một người đã có men.
Vòng tay đã gỡ dù người phía sau cố chấp tăng lực. Anh không nhìn cô, đi luôn ra cửa.
Khi bàn chân chuẩn bị bước xuống bậc tam cấp, eo anh lại quấn chặt bởi một vòng ôm.
Thục Uyển không biết sáng nay mình lấy đâu ra dũng khí mà trở nên bạo dạng. Có lẽ, giác quan thứ sáu đã mách bảo: người đàn ông cô yêu thương sắp sửa đã rời xa vĩnh viễn. Nên cô không cam lòng cứ thế mà đánh mất. Cô muốn thử một lần.
"Thiếu Thời, em yêu anh! Yêu rất lâu rồi! Anh đừng bỏ rơi em, có được không?"
Trời xui hay đất khiến mà Thục Uyển nói đúng ba câu nói mà Lệ Hằng từng nói năm xưa.
Nụ cười vừa chớm nhàn nhạt trên môi người đàn ông nhanh chóng tan biến. Đôi mắt giây trước ngậm cười, giây sau đã hóa lạnh. Anh áp hai tay lên tay cô.
"Đừng mà anh!" Thục Uyển sợ hai tay không đủ sức giữ người, cô chuyển vòng ôm lên cổ, đu người quấn luôn hai chân cho chắc.
Nhưng đúng lúc vòng tay bất ngờ thay đổi vị trí ấy, Thiếu Thời cứ ngỡ cô đã buông sau vài phút giả vờ níu kéo lấy lệ. Chân anh di chuyển nhanh xuống bậc tam cấp.
"Á...áaaaaaaaaa....." Thục Uyển mất đi chỗ dựa quá đột ngột, cô hụt chân, đành nhắm tít mắt phó mặc số phận.
Tiếng thét lớn của Thục Uyển làm người đàn ông đứng hình một giây, rồi quay người trong tích tắc.
Bóng cô gái dang tay sắp úp thẳng mặt xuống sân khiến Thiếu Thời hoảng hốt. Anh không nghĩ gì nhiều phi thân như làn gió cứu người.
Cuối cùng cũng hạ cánh. Nhưng thật là kì lạ!
Vừa êm ái vừa lâng lâng đê mê chứ không đau như cô nghĩ. Cô có cảm giác môi mình chạm vào một thứ gì đó rất nóng ấm, mềm mại, ngọt ngào và thơm ngon. Không biết có phải mình bị ảo giác? Thục Uyển bèn thè cái lưỡi nhỏ liếm thử một vòng.
"Ưmmm..."
"Ưmmm..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tiếng rên vang lên cùng một lúc.
Là giọng của Thiếu Thời!
Thục Uyển mở choàng đôi mắt to thật to.
Mà ngay giờ khắc ấy, Thiếu Thời cũng đang nhìn cô. Bốn mắt va chạm nhau. Ngay tức thì phát ra tia lửa điện. Dòng điện xuất phát từ trái tim đang khao khát yêu bấy lâu của cả hai nên mạnh mẽ chẳng kém gì luồng điện đường dây 500KW.
Hai cơ thể rúng động mạnh. Hai trái tim rung liên hồi sắp vỡ trận. Hồn mê đắm đến mức muốn dìu nhau chu du sơn thủy. Cả hai liền quấn vào nhau hòa làm một, mỉm cười ngọt ngào với nhau rồi cùng bay lên. Cao dần...rồi cao dần.
"Thiếu Thời, em hạnh phúc quá!"
"Thục Uyển, anh cũng vậy!"
"Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của đôi ta!"
"Ừm! Môi em thơm và ngon lắm!"
"Môi anh càng thơm ngon hơn!"
"Có thật không?"
"Thật!"
"Vậy em có thích cả đời ăn môi anh không?"
"Thiếu Thời, đó là niềm ao ước cháy bỏng của em!"
Nghe được những câu nói mát lòng. Tâm trí hai người đồng thời khai sáng một sự thật: Họ vốn rất yêu nhau!
"Anh yêu em!"
"Em yêu anh...và yêu con gái của chúng ta nữa!"
Phải rồi!
"Chúng ta cùng lo cho con lớn khôn!"
"Mình về nhà đi, anh yêu!"
"Ừm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồn anh nắm tay hồn cô trở về thân xác. Nhưng do mắt mãi nhìn nhau...
Nên....
Người ở phía trên lại nói: "Thục Uyển!"
Người vốn dĩ cứu mĩ nhân lại gọi: "Thiếu Thời!"
A....a....aaaaaaaaa!
Tiếng la hoảng hốt náo động cả căn nhà nhỏ. Bay qua tường rào vọng thẳng vào chín tầng không.
Trên cao, ông Trời ngao ngán lắc đầu.
Bên dưới, bóng người đàn ông cao to, chuẩn mực cool ngầu nắm hai tay cô gái nhỏ mỏng manh lắc liên tục, mặt bự ra sắp khóc: "Chồng à, giờ phải làm sao đây, hm?"
"Làm sao? Anh đâu biết phải làm sao?" Cô nhón chân vuốt ve mái tóc ngắn trấn an vợ yêu.
Người đàn ông nghe vậy càng lo lắng, cái đầu vốn tinh nghịch liền nảy ra một ý định: "Hay là chúng ta hôn thêm cái nữa. Biết đâu xuất ra rồi lại nhập về?"
À ha!
Ý kiến không tồi!
Gì chứ hôn vợ anh thèm lâu lắm rồi á! Đừng nói hôn thêm lần, hôn ngàn lần, ngàn đời, anh vẫn còn thèm!
Cô gái bất ngờ ôm cổ người đàn ông kéo xuống. Cô chu đôi môi đỏ hồng, nhắm mắt, dứt khoát áp môi mình vào một đôi môi.
Đập vào ý thức cô: Môi anh rất ấm và cân đối. Hôn rất là ngon nha. Cô có cảm giác mình như gặm gặm, mút mút cái gì đó rất ư là đã. Thục Uyển không ngờ, một người vốn làm pháp y tiếp xúc với xác chết mà môi lại ấm ngon như thế này. Biết trước anh cũng thích thì cô hôn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bỏ phí của ngon một thời gian dài...ngu ơi là ngu...!
Nhưng không sao. Từ giờ cô sẽ tăng cường hôn bù! Mở mắt hôn. Hôn từ sáng đến tối. Rồi lại từ đêm sang ngày. Hôn chừng nào hết sức thì thôi!
"Ha ha ha...Chồng yêu à! Anh đừng mơ...tránh hôn!" Người đàn ông lợi thế thân thể cao lớn, bất ngờ siết chặt cô gái nhỏ bé, ghì mạnh thêm nụ hôn sâu.
Khí thế quá bức người khiến cô gái phải rên lên liên tục: "Ưm...Ưm...Vợ à, phê quá đi thôi!"
Đói lâu ngày mới ăn. Nên hôn quên trời quên đất. Từ dùng môi phát thảo, hai người chuyển sang dùng lưỡi đá nhau, quấn nhau. Lưỡi mỏi rồi lại chuyển sang môi. Cứ vậy trên sân, vợ chồng nhà lão Thiếu quấn nhau hôn đến tê dại.
Hihihi....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro