[70] Con Gái Nhỏ Xúi Giục Mẹ Ly Hôn Với Ba Quân Nhân Hằng Ngày
Chương 31
Hòa Độ
2024-08-27 02:02:11
Triệu Hạo Dương hoàn hồn, trừng mắt nhìn Lục Dung, nói:
"Cậu mới say ấy!"
Nói xong, lại đổi sang vẻ dịu dàng nhìn Triệu Tuệ Tuệ, giọng nói rất nhẹ:
"Tuệ Tuệ đáng yêu, gọi bố có chuyện gì vậy?"
Một bàn đồng đội nhìn anh mà không thể nhìn nổi.
Triệu Tuệ Tuệ đứng dậy khỏi bàn nhỏ, thấy các chú các bác ở bàn lớn đều nhìn mình, cô có chút đắc ý ngẩng đầu lên.
Cô khẽ ho một tiếng, sau đó nói lớn:
"Không có gì, Tuệ Tuệ muốn nói, đồ ăn bố nấu ngon quá!"
Cô vừa dứt lời, cả phòng khách im lặng trong chốc lát.
Sau đó, có người trên bàn phản ứng lại, nhịn cười nói:
"Món này, anh Triệu anh nấu à?"
Triệu Hạo Dương đã ngây người.
Triệu Tuệ Tuệ không sợ chuyện lớn, chủ động trả lời:
"Đương nhiên là bố cháu nấu rồi! Hôm nay bố về sớm nấu cơm!"
"Tuệ Tuệ!"
Phùng Hà phản ứng lại lập tức tiến lên, che miệng Triệu Tuệ Tuệ đang muốn tiếp tục nói, có chút bất lực nói:
"Ăn cơm ngoan đi nào."
Triệu Tuệ Tuệ chưa nói hết ý "Ồ" một tiếng.
Nhưng lúc này che miệng cũng vô dụng rồi.
Bàn lớn bên kia bùng nổ một trận cười lớn.
"Phụt ha ha ha, tôi đã nói sao anh Triệu lại xin nghỉ sớm về thế? Hóa ra là trốn về nấu cơm à!"
"Vừa rồi giả vờ cũng giống thật đấy!"
"Chờ chúng tôi đi rồi có phải ngồi xổm giặt đồ không ha ha ha."
Có người nháy mắt, nhỏ giọng nói bên tai Triệu Hạo Dương.
Triệu Hạo Dương mặt đỏ bừng, xấu hổ tức giận: "Ăn cũng không chặn được miệng các người!"
"Đừng nói chứ, tay nghề anh Triệu vẫn rất tốt!"
"Đều im miệng cho tôi! Ông đây sót vợ thì sao!"
Bàn lớn bên kia nhất thời ồn ào không thôi.
Lục Châu đang cố gắng ăn cơm, đầu đầy sương mù nhìn bàn lớn đột nhiên náo nhiệt, lại nhìn Triệu Tuệ Tuệ và Triệu Cảnh Trình đang che miệng cười trộm, cảm thấy càng mơ hồ hơn.
…
Bữa tiệc kéo dài đến hơn 9 giờ tối mới kết thúc.
Triệu Hạo Dương dọn dẹp tàn cuộc trên bàn ăn, Phùng Hà lần lượt dắt hai đứa trẻ đi tắm.
Triệu Tuệ Tuệ hôm nay làm một chuyện lớn, rất đắc ý, nghe kể chuyện được một nửa đã ngủ thiếp đi, thậm chí không kịp kéo Phùng Hà cùng ngủ.
Triệu Hạo Dương rửa bát xong đi tắm ra vẫn còn vẻ bi phẫn, anh như còn nghe thấy tiếng trêu chọc của đám người lúc ra về.
Không ngoài dự đoán, sáng mai, tất cả mọi người trong đơn vị sẽ biết chuyện này!
Lại nghĩ đến tội đồ gây ra chuyện này...
Chiếc áo bông nhỏ này thủng gió cũng thủng quá, không giữ ấm chút nào, luồng khí lạnh này thổi vào tim anh thật là lạnh lẽo.
Khi Phùng Hà ra ngoài, cô thấy Triệu Hạo Dương đang ngồi chán nản trong phòng khách.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông cuộn tròn trong chiếc ghế, trông như một chú husky bị bỏ rơi.
Cô kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh anh, cố nhịn cười an ủi:
"Được rồi, đừng giận nữa. Cũng tại em, quên dặn hai đứa trẻ."
Biểu cảm của Triệu Hạo Dương có chút uất ức, anh nghi ngờ con gái cố ý! Nhưng anh không có bằng chứng...
Phùng Hà dùng hai tay nâng mặt anh lên xoa xoa:
"Đừng giận nữa, không thì sau này em cố gắng nấu đồ ăn ngon, chúng ta lại mời khách một lần nữa?"
Triệu Hạo Dương nghĩ đến món ăn Phùng Hà nấu, nghẹn ngào, cuối cùng vẫn nói:
"Cậu mới say ấy!"
Nói xong, lại đổi sang vẻ dịu dàng nhìn Triệu Tuệ Tuệ, giọng nói rất nhẹ:
"Tuệ Tuệ đáng yêu, gọi bố có chuyện gì vậy?"
Một bàn đồng đội nhìn anh mà không thể nhìn nổi.
Triệu Tuệ Tuệ đứng dậy khỏi bàn nhỏ, thấy các chú các bác ở bàn lớn đều nhìn mình, cô có chút đắc ý ngẩng đầu lên.
Cô khẽ ho một tiếng, sau đó nói lớn:
"Không có gì, Tuệ Tuệ muốn nói, đồ ăn bố nấu ngon quá!"
Cô vừa dứt lời, cả phòng khách im lặng trong chốc lát.
Sau đó, có người trên bàn phản ứng lại, nhịn cười nói:
"Món này, anh Triệu anh nấu à?"
Triệu Hạo Dương đã ngây người.
Triệu Tuệ Tuệ không sợ chuyện lớn, chủ động trả lời:
"Đương nhiên là bố cháu nấu rồi! Hôm nay bố về sớm nấu cơm!"
"Tuệ Tuệ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Hà phản ứng lại lập tức tiến lên, che miệng Triệu Tuệ Tuệ đang muốn tiếp tục nói, có chút bất lực nói:
"Ăn cơm ngoan đi nào."
Triệu Tuệ Tuệ chưa nói hết ý "Ồ" một tiếng.
Nhưng lúc này che miệng cũng vô dụng rồi.
Bàn lớn bên kia bùng nổ một trận cười lớn.
"Phụt ha ha ha, tôi đã nói sao anh Triệu lại xin nghỉ sớm về thế? Hóa ra là trốn về nấu cơm à!"
"Vừa rồi giả vờ cũng giống thật đấy!"
"Chờ chúng tôi đi rồi có phải ngồi xổm giặt đồ không ha ha ha."
Có người nháy mắt, nhỏ giọng nói bên tai Triệu Hạo Dương.
Triệu Hạo Dương mặt đỏ bừng, xấu hổ tức giận: "Ăn cũng không chặn được miệng các người!"
"Đừng nói chứ, tay nghề anh Triệu vẫn rất tốt!"
"Đều im miệng cho tôi! Ông đây sót vợ thì sao!"
Bàn lớn bên kia nhất thời ồn ào không thôi.
Lục Châu đang cố gắng ăn cơm, đầu đầy sương mù nhìn bàn lớn đột nhiên náo nhiệt, lại nhìn Triệu Tuệ Tuệ và Triệu Cảnh Trình đang che miệng cười trộm, cảm thấy càng mơ hồ hơn.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa tiệc kéo dài đến hơn 9 giờ tối mới kết thúc.
Triệu Hạo Dương dọn dẹp tàn cuộc trên bàn ăn, Phùng Hà lần lượt dắt hai đứa trẻ đi tắm.
Triệu Tuệ Tuệ hôm nay làm một chuyện lớn, rất đắc ý, nghe kể chuyện được một nửa đã ngủ thiếp đi, thậm chí không kịp kéo Phùng Hà cùng ngủ.
Triệu Hạo Dương rửa bát xong đi tắm ra vẫn còn vẻ bi phẫn, anh như còn nghe thấy tiếng trêu chọc của đám người lúc ra về.
Không ngoài dự đoán, sáng mai, tất cả mọi người trong đơn vị sẽ biết chuyện này!
Lại nghĩ đến tội đồ gây ra chuyện này...
Chiếc áo bông nhỏ này thủng gió cũng thủng quá, không giữ ấm chút nào, luồng khí lạnh này thổi vào tim anh thật là lạnh lẽo.
Khi Phùng Hà ra ngoài, cô thấy Triệu Hạo Dương đang ngồi chán nản trong phòng khách.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông cuộn tròn trong chiếc ghế, trông như một chú husky bị bỏ rơi.
Cô kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh anh, cố nhịn cười an ủi:
"Được rồi, đừng giận nữa. Cũng tại em, quên dặn hai đứa trẻ."
Biểu cảm của Triệu Hạo Dương có chút uất ức, anh nghi ngờ con gái cố ý! Nhưng anh không có bằng chứng...
Phùng Hà dùng hai tay nâng mặt anh lên xoa xoa:
"Đừng giận nữa, không thì sau này em cố gắng nấu đồ ăn ngon, chúng ta lại mời khách một lần nữa?"
Triệu Hạo Dương nghĩ đến món ăn Phùng Hà nấu, nghẹn ngào, cuối cùng vẫn nói:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro