[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 14
Cơ Giáp Muội Chỉ
2024-09-13 01:15:25
Ôn Noãn bắt chước giọng điệu của nguyên chủ hừ hừ:
"Nhà nó đông anh em, thấy ai không vừa mắt, chỉ cần gọi một tiếng, anh trai em trai nó liền ùa lên ném đá đánh người ta một trận.”
“Giá mà con có nhiều anh em như vậy, hôm nào Hổ Đầu dám bắt nạt con, con sẽ bắt nạt lại."
Ôn Thu Vũ có chút buồn phiền, vốn không ưa Ôn Lương, không muốn đứa sao chổi đó theo con gái mình nhưng nghe con gái nói vậy, trong đầu dường như đã hiện ra cảnh con gái bị bắt nạt.
Một tuần bà chỉ được nghỉ một ngày, nếu lúc bà không trông chừng mà con gái bị bắt nạt thì phải làm sao?
Hơn nữa, con gái lớn lên xinh đẹp như vậy, sau này không biết có bao nhiêu tên nhóc thối theo đuổi, không có người bên cạnh bảo vệ, xảy ra chuyện cũng không biết phải làm sao.
Ôn Noãn ôm cổ Ôn Thu Vũ nũng nịu:
"Mẹ, mẹ đẻ cho con thêm mấy anh chị đi, không có anh chị thì em trai em gái cũng được, anh chị có thể bảo vệ con, con có thể bảo vệ em trai em gái.”
Ôn Thu Vũ phì cười:
“Con bé này!"
"Sinh trước con mới gọi là anh chị, con ra đời trước thì không có anh chị rồi.
Hơn nữa, mẹ bây giờ chỉ có một mình, cũng không sinh được em trai em gái.”
Ôn Noãn mắt sáng lên, nghĩ đến cốt truyện gốc, không khỏi bật cười:
"Vậy thì mẹ tìm cho Noãn Noãn một người cha đi, cứ như chú Cố cao to oai vệ trong làng ấy, ai trong làng cũng sợ chú ấy, sau này sinh một đàn em trai em gái, trông giống chú Cố, một đàn em trai em gái đi theo con, ai cũng không dám trêu con.”
“Nói bậy, sau này không được nói bậy như vậy bên ngoài như thế, nước miếng có thể dìm chết cả nhà mình, nghe rõ chưa.”
Trong làng họ Cố vốn không nhiều, đàn ông họ Cố, chưa kết hôn, trông lại oai vệ, chắc chắn là nam chính Cố Phong trong nguyên tác rồi.
Thực ra Cố Phong khá đẹp trai, chỉ là trên người mang theo một luồng sát khí, nhìn người lạnh lùng, trẻ con trong làng không diễn tả được, chỉ nói Cố Phong trông rất oai vệ.
Ôn Thu Vũ sợ Cố Phong đến chết khiếp, còn không dám nghĩ đến, càng đừng nói đến chuyện gả cho anh ta.
Kế hoạch làm mối của Ôn Noãn thất bại, cô nhún vai: "Vầng."
Ôn Thu Vũ sau khi gặp phải tra nam thì không còn định tái hôn nữa, em trai em gái gì đó càng không thể có.
Mặc dù cô rất ghét Ôn Lương nhưng con gái còn quan trọng hơn.
Dù sao Ôn Lương còn nhỏ, cũng không giúp được gì, chi bằng theo con gái mình, có chuyện gì về báo tin cũng có sự đảm bảo.
"Ôn Lương tối nay về phòng ngủ.”
Nhờ Ôn Noãn nhắc nhở, đứa trẻ mới biết là đang gọi mình.
Giờ đã là giữa tháng mười, ban ngày thời tiết đã hơi lạnh, người lớn còn ổn, trẻ con thì phải mặc thêm áo khoác.
Ban đêm càng lạnh, ngủ trong phòng, đã đắp chăn mỏng.
Đứa trẻ mấy ngày nay đều ngủ trong phòng khách, ghép mấy cái ghế đẩu lại với nhau, dựa vào tường, khoác một chiếc áo khoác rách mà ông nội không mặc được nữa, run rẩy ngủ.
Nghe nói được vào phòng ngủ, khóe miệng nó cong lên, vui mừng muốn cười nhưng lại không dám.
Mặc dù Ôn Noãn và Ôn Lương đều có má lúm đồng tiền nhưng đứa trẻ lại giống hệt tra nam, cười lên càng giống, nó cười, sẽ khiến Ôn Thu Vũ nhớ đến tra nam, rồi trở nên thần kinh, dùng cành tre đánh nó.
Ôn Thu Vũ và Ôn Noãn mẹ con ngủ chung một phòng, gọi đứa trẻ vào, thực ra không phải ngủ giường, mà là ngủ dưới đất.
Nhưng để cậu vào, là để cậu không bị cảm lạnh, tránh lây cho Ôn Noãn nên vẫn trải chiếu, trải đệm bông rách, đứa trẻ ngủ trên đệm bông rách, đắp áo khoác rách của ông nội, trong phòng ngủ kín mít, Ôn Noãn vô cùng.
"Nhà nó đông anh em, thấy ai không vừa mắt, chỉ cần gọi một tiếng, anh trai em trai nó liền ùa lên ném đá đánh người ta một trận.”
“Giá mà con có nhiều anh em như vậy, hôm nào Hổ Đầu dám bắt nạt con, con sẽ bắt nạt lại."
Ôn Thu Vũ có chút buồn phiền, vốn không ưa Ôn Lương, không muốn đứa sao chổi đó theo con gái mình nhưng nghe con gái nói vậy, trong đầu dường như đã hiện ra cảnh con gái bị bắt nạt.
Một tuần bà chỉ được nghỉ một ngày, nếu lúc bà không trông chừng mà con gái bị bắt nạt thì phải làm sao?
Hơn nữa, con gái lớn lên xinh đẹp như vậy, sau này không biết có bao nhiêu tên nhóc thối theo đuổi, không có người bên cạnh bảo vệ, xảy ra chuyện cũng không biết phải làm sao.
Ôn Noãn ôm cổ Ôn Thu Vũ nũng nịu:
"Mẹ, mẹ đẻ cho con thêm mấy anh chị đi, không có anh chị thì em trai em gái cũng được, anh chị có thể bảo vệ con, con có thể bảo vệ em trai em gái.”
Ôn Thu Vũ phì cười:
“Con bé này!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sinh trước con mới gọi là anh chị, con ra đời trước thì không có anh chị rồi.
Hơn nữa, mẹ bây giờ chỉ có một mình, cũng không sinh được em trai em gái.”
Ôn Noãn mắt sáng lên, nghĩ đến cốt truyện gốc, không khỏi bật cười:
"Vậy thì mẹ tìm cho Noãn Noãn một người cha đi, cứ như chú Cố cao to oai vệ trong làng ấy, ai trong làng cũng sợ chú ấy, sau này sinh một đàn em trai em gái, trông giống chú Cố, một đàn em trai em gái đi theo con, ai cũng không dám trêu con.”
“Nói bậy, sau này không được nói bậy như vậy bên ngoài như thế, nước miếng có thể dìm chết cả nhà mình, nghe rõ chưa.”
Trong làng họ Cố vốn không nhiều, đàn ông họ Cố, chưa kết hôn, trông lại oai vệ, chắc chắn là nam chính Cố Phong trong nguyên tác rồi.
Thực ra Cố Phong khá đẹp trai, chỉ là trên người mang theo một luồng sát khí, nhìn người lạnh lùng, trẻ con trong làng không diễn tả được, chỉ nói Cố Phong trông rất oai vệ.
Ôn Thu Vũ sợ Cố Phong đến chết khiếp, còn không dám nghĩ đến, càng đừng nói đến chuyện gả cho anh ta.
Kế hoạch làm mối của Ôn Noãn thất bại, cô nhún vai: "Vầng."
Ôn Thu Vũ sau khi gặp phải tra nam thì không còn định tái hôn nữa, em trai em gái gì đó càng không thể có.
Mặc dù cô rất ghét Ôn Lương nhưng con gái còn quan trọng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao Ôn Lương còn nhỏ, cũng không giúp được gì, chi bằng theo con gái mình, có chuyện gì về báo tin cũng có sự đảm bảo.
"Ôn Lương tối nay về phòng ngủ.”
Nhờ Ôn Noãn nhắc nhở, đứa trẻ mới biết là đang gọi mình.
Giờ đã là giữa tháng mười, ban ngày thời tiết đã hơi lạnh, người lớn còn ổn, trẻ con thì phải mặc thêm áo khoác.
Ban đêm càng lạnh, ngủ trong phòng, đã đắp chăn mỏng.
Đứa trẻ mấy ngày nay đều ngủ trong phòng khách, ghép mấy cái ghế đẩu lại với nhau, dựa vào tường, khoác một chiếc áo khoác rách mà ông nội không mặc được nữa, run rẩy ngủ.
Nghe nói được vào phòng ngủ, khóe miệng nó cong lên, vui mừng muốn cười nhưng lại không dám.
Mặc dù Ôn Noãn và Ôn Lương đều có má lúm đồng tiền nhưng đứa trẻ lại giống hệt tra nam, cười lên càng giống, nó cười, sẽ khiến Ôn Thu Vũ nhớ đến tra nam, rồi trở nên thần kinh, dùng cành tre đánh nó.
Ôn Thu Vũ và Ôn Noãn mẹ con ngủ chung một phòng, gọi đứa trẻ vào, thực ra không phải ngủ giường, mà là ngủ dưới đất.
Nhưng để cậu vào, là để cậu không bị cảm lạnh, tránh lây cho Ôn Noãn nên vẫn trải chiếu, trải đệm bông rách, đứa trẻ ngủ trên đệm bông rách, đắp áo khoác rách của ông nội, trong phòng ngủ kín mít, Ôn Noãn vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro