[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 30
Cơ Giáp Muội Chỉ
2024-09-13 01:15:25
Sau khi ngày tận thế đến, chị gái là người đầu tiên có dị năng, trong nhà có dị năng giả, ba người lớn lại cưng chiều cô, sợ cô gặp chuyện không may nên để cô tiếp tục đi học ở trường trong khu an toàn.
Kiếp trước nhà họ Ôn có lẽ được trời che chở, không lâu sau khi chị gái có dị năng, Noãn Noãn cũng thức tỉnh dị năng.
Người thức tỉnh dị năng, cơ thể sẽ được dị năng cải tạo, cho dù ngày hôm đó cô có vận động quá sức thì ban đêm dị năng cũng sẽ tự động phục hồi cơ thể, đến ngày hôm sau, sẽ không còn cảm giác khó chịu nào.
Vì vậy, nỗi đau của Ôn Lương hiện tại, chỉ cần bản thân cậu bé không nói Noãn Noãn sẽ không thể tưởng tượng ra và cũng không thể hiểu được.
Hơn nữa, hôm nay Noãn Noãn biết thương đứa trẻ, đi một nửa đường thì nghỉ ngơi nửa tiếng, Ôn Lương là một đứa trẻ biết nhẫn nhịn, từ nhỏ đã quen chịu đựng, cũng không đến mức để Noãn Noãn hậu đậu trong phương diện này nhìn ra.
Noãn Noãn cũng không chê bẩn, nằm trên tảng đá lớn, cảm nhận gió núi thổi qua mặt, còn mang theo mùi hương hoa nào đó sâu trong ký ức.
Hôm qua cô đã ngửi thấy mà mãi không nhớ ra, cho đến tối hôm qua nằm mơ, mơ thấy hồi nhỏ được chị gái cõng lên núi chơi, chị gái đặt cô dưới gốc cây, trèo lên cây, cầm một cành cây lắc mạnh, những bông hoa vàng óng nhẹ nhàng bay xuống, mang theo mùi hương hoa say đắm lòng người rơi đầy người cô.
Cho đến khi tỉnh dậy, đầu mũi dường như vẫn còn vương vấn mùi hương hoa thoang thoảng.
Đó là - hương hoa quế.
Trong núi của đội sản xuất Mãn Thương, vậy mà còn giấu một cây, hoặc vài cây hoa quế dại.
Nghĩ đến hoa quế, cô lại nghĩ đến bánh hoa quế mẹ làm kiếp trước, hương vị trong ký ức thời thơ ấu, chỉ có thể nhớ được sự tốt đẹp và thỏa mãn đó nhưng lại không thể nhớ ra được hương vị của nó.
Hôm nay lên núi, ngoài việc bắt thú rừng, cô còn muốn hái ít hoa quế.
Nếu có thể, Noãn Noãn còn muốn xem thử cây hoa quế có thể giâm cành được không.
Trồng vài cây hoa quế trong sân, đến mùa hoa quế tỏa hương, dù đóng cửa sổ cũng có thể chìm vào giấc ngủ trong hương hoa quế nồng nàn, như thể trong giấc mơ cũng mang theo hơi thở ngọt ngào.
Thật tuyệt.
Hương hoa quế rất nồng, nhà họ Ôn cách chân núi một đoạn nhưng vẫn có thể ngửi thấy hương hoa quế. Đây không phải là điều mà một cây hoa quế có thể làm được, ngay cả khi có thể thì tán cây hoa quế đó phải rộng đến mức nào mới có thể làm được.
Khi cô đang đi lên núi gặp một ông lão thôn dân trong thôn, tuổi đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, chỉ cần không làm việc nặng thì lên núi xuống sông không thành vấn đề.
Chỉ là mắt hơi kém.
Không chỉ mắt kém, trí nhớ cũng có vấn đề.
"A Vũ à, con định lên núi hái nấm à."
A Vũ là tên thân mật của Ôn Thu Vũ, Noãn Noãn trông giống Ôn Thu Vũ nhưng vì kết hợp gen của người cha đẹp trai nên thực tế có nét hơn Ôn Thu Vũ nhiều, là kiểu nhìn thoáng qua rất giống nhưng nhìn kỹ thì chỉ giống được năm sáu phần mà thôi.
Noãn Noãn cũng không giải thích với ông lão, gật đầu đáp lời:
"Ông ơi, trong núi này có cây hoa quế không, ngửi thấy thơm quá.”
"Hoa quế àaa."
Ông lão thích nói kéo dài giọng:
"Trong núi này đúng là có hoa quế nhưng bây giờ vẫn là mùa xuân, hoa quế đều thơm vào tháng tám, con nít nói bừa, mùa xuân làm gì có hương hoa quế.”
“Tháng tám” ở đây là chỉ tháng tám âm lịch, tức là khoảng tháng mười dương lịch.
Kiếp trước nhà họ Ôn có lẽ được trời che chở, không lâu sau khi chị gái có dị năng, Noãn Noãn cũng thức tỉnh dị năng.
Người thức tỉnh dị năng, cơ thể sẽ được dị năng cải tạo, cho dù ngày hôm đó cô có vận động quá sức thì ban đêm dị năng cũng sẽ tự động phục hồi cơ thể, đến ngày hôm sau, sẽ không còn cảm giác khó chịu nào.
Vì vậy, nỗi đau của Ôn Lương hiện tại, chỉ cần bản thân cậu bé không nói Noãn Noãn sẽ không thể tưởng tượng ra và cũng không thể hiểu được.
Hơn nữa, hôm nay Noãn Noãn biết thương đứa trẻ, đi một nửa đường thì nghỉ ngơi nửa tiếng, Ôn Lương là một đứa trẻ biết nhẫn nhịn, từ nhỏ đã quen chịu đựng, cũng không đến mức để Noãn Noãn hậu đậu trong phương diện này nhìn ra.
Noãn Noãn cũng không chê bẩn, nằm trên tảng đá lớn, cảm nhận gió núi thổi qua mặt, còn mang theo mùi hương hoa nào đó sâu trong ký ức.
Hôm qua cô đã ngửi thấy mà mãi không nhớ ra, cho đến tối hôm qua nằm mơ, mơ thấy hồi nhỏ được chị gái cõng lên núi chơi, chị gái đặt cô dưới gốc cây, trèo lên cây, cầm một cành cây lắc mạnh, những bông hoa vàng óng nhẹ nhàng bay xuống, mang theo mùi hương hoa say đắm lòng người rơi đầy người cô.
Cho đến khi tỉnh dậy, đầu mũi dường như vẫn còn vương vấn mùi hương hoa thoang thoảng.
Đó là - hương hoa quế.
Trong núi của đội sản xuất Mãn Thương, vậy mà còn giấu một cây, hoặc vài cây hoa quế dại.
Nghĩ đến hoa quế, cô lại nghĩ đến bánh hoa quế mẹ làm kiếp trước, hương vị trong ký ức thời thơ ấu, chỉ có thể nhớ được sự tốt đẹp và thỏa mãn đó nhưng lại không thể nhớ ra được hương vị của nó.
Hôm nay lên núi, ngoài việc bắt thú rừng, cô còn muốn hái ít hoa quế.
Nếu có thể, Noãn Noãn còn muốn xem thử cây hoa quế có thể giâm cành được không.
Trồng vài cây hoa quế trong sân, đến mùa hoa quế tỏa hương, dù đóng cửa sổ cũng có thể chìm vào giấc ngủ trong hương hoa quế nồng nàn, như thể trong giấc mơ cũng mang theo hơi thở ngọt ngào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật tuyệt.
Hương hoa quế rất nồng, nhà họ Ôn cách chân núi một đoạn nhưng vẫn có thể ngửi thấy hương hoa quế. Đây không phải là điều mà một cây hoa quế có thể làm được, ngay cả khi có thể thì tán cây hoa quế đó phải rộng đến mức nào mới có thể làm được.
Khi cô đang đi lên núi gặp một ông lão thôn dân trong thôn, tuổi đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, chỉ cần không làm việc nặng thì lên núi xuống sông không thành vấn đề.
Chỉ là mắt hơi kém.
Không chỉ mắt kém, trí nhớ cũng có vấn đề.
"A Vũ à, con định lên núi hái nấm à."
A Vũ là tên thân mật của Ôn Thu Vũ, Noãn Noãn trông giống Ôn Thu Vũ nhưng vì kết hợp gen của người cha đẹp trai nên thực tế có nét hơn Ôn Thu Vũ nhiều, là kiểu nhìn thoáng qua rất giống nhưng nhìn kỹ thì chỉ giống được năm sáu phần mà thôi.
Noãn Noãn cũng không giải thích với ông lão, gật đầu đáp lời:
"Ông ơi, trong núi này có cây hoa quế không, ngửi thấy thơm quá.”
"Hoa quế àaa."
Ông lão thích nói kéo dài giọng:
"Trong núi này đúng là có hoa quế nhưng bây giờ vẫn là mùa xuân, hoa quế đều thơm vào tháng tám, con nít nói bừa, mùa xuân làm gì có hương hoa quế.”
“Tháng tám” ở đây là chỉ tháng tám âm lịch, tức là khoảng tháng mười dương lịch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro