[70] Đêm Tân Hôn Được Chồng Tháo Hán Sủng Đến Mềm Nhũn
Chương 24
2024-12-15 13:14:01
Tô Kiểu Kiểu vui mừng cởi giày nhựa ra, cuộn ống quần lên rồi bước xuống suối bắt ốc. Chỉ một lát sau, cô đã bắt được rất nhiều ốc nước ngọt.
Không có giỏ đựng, cô liền hái vài chiếc lá cây bên cạnh, dùng lá đựng ốc và đặt chúng lên đó.
Bỗng nhiên, Tô Kiểu Kiểu phát hiện một con cá lớn bơi qua, nó lắc lư nhẹ nhàng rồi dựa vào một tảng đá, đứng yên không động đậy.
Lúc này, mắt Tô Kiểu Kiểu mở to, cô nhẹ nhàng tháo nón cói khỏi đầu, rồi lặng lẽ tiến lại gần con cá.
Dù biết rõ mình không thể bắt được con cá lớn này, nhưng Tô Kiểu Kiểu vẫn muốn thử một lần. Cô nhìn thấy miếng thịt cá gần miệng nó, dù biết không thể nào, nhưng vẫn muốn thử một chút xem có thể chiếm lợi thế nào không.
Khi Tô Kiểu Kiểu há miệng, cô không thể tin được, con cá lớn không hề giãy giụa chút nào khi cô vớt nó lên! Nó cứ thế nằm im, giống như đã hoàn toàn buông xuôi.
Tô Kiểu Kiểu vui mừng, ôm con cá chạy vội lên bờ.
Đang lúc Tô Kiểu Kiểu không biết làm thế nào để mang con cá về thì cô nhìn thấy Tiêu Nguyên Minh đang bước nhanh về phía mình. Cô vui mừng gọi to: "A Minh, ta ở đây này!"
Chỉ hai bước, Tiêu Nguyên Minh đã tới trước mặt cô.
Mặt hắn hơi trầm xuống, trong ánh mắt dường như có một sóng ngầm kích động, giấu đi một chút hoảng loạn và lo lắng. Hắn đã làm việc cả buổi chiều mà không thấy bóng dáng Tô Kiểu Kiểu đâu. Dưới bóng cây cũng không có cô, sau đó nghe nói cô ra phía dòng suối, hắn vội vàng chạy đến đây tìm cô, chỉ đến khi thấy cô đứng an toàn trước mặt mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"A Minh, ngươi xem, đây là con cá ta bắt được, nó chắc cũng phải ba bốn cân đấy!" Tô Kiểu Kiểu vui vẻ đưa con cá lên cho hắn xem.
Lúc này Tiêu Nguyên Minh mới chú ý tới trong tay cô có một chiếc nón cói, bên trong là con cá dài, rộng.
"Ngươi ở đây bắt cá à?" Tiêu Nguyên Minh hơi ngạc nhiên, thì ra cô không giận dỗi mình, không phải vì hắn làm cô không vui.
Tô Kiểu Kiểu ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn hắn với vẻ mặt mong đợi, "Đúng vậy! Ta có lợi hại không?"
"Ân. Lợi hại thật đấy, không ngờ Kiểu Kiểu lại có thể bắt cá mà không cần công cụ." Tiêu Nguyên Minh gật đầu, rồi lấy con cá từ trong nón cói của cô, cầm lên rồi nhẹ nhàng buộc nó vào một sợi dây mây gần đó.
Tô Kiểu Kiểu không khỏi cảm thấy hơi đỏ mặt, lời khen của hắn nghe như đang khen một đứa trẻ vậy!
Tiêu Nguyên Minh nhìn chân Tô Kiểu Kiểu trắng muốt, nhỏ nhắn, vì đứng lâu trong nước nên càng trở nên trắng sáng, còn vương lại những vệt nước trên da.
Hắn nhìn cô một lúc rồi khuôn mặt tối lại, bước đến kéo cô ngồi xuống một tảng đá gần đó, sau đó đi đến dòng suối, lấy giày và vớ của cô.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy chân cô, xoa xoa lên lưng chân của mình để làm ấm, rồi cầm lấy chiếc vớ, định giúp cô xỏ vào giày.
Trước đây, hắn vô tình nghe các phụ nữ trong thôn bàn tán, họ nói rằng phụ nữ không thể chịu lạnh, đặc biệt là phần chân. Họ bảo lạnh từ chân có thể xâm nhập vào cơ thể, nếu bị lạnh lâu, sau này sẽ bị tội.
Cụ thể sẽ bị tội gì, như thế nào, hắn cũng không hiểu rõ.
Dù sao hắn cũng nhớ kỹ điều đó.
Tô Kiểu Kiểu hơi lo lắng, sợ có người đến đây và nhìn thấy cảnh này, nếu bị nhìn thấy, thì Tiêu Nguyên Minh sẽ bị mang tiếng xấu. Còn nếu là ở trong nhà, hai người làm gì, ai cũng không để ý.
Không có giỏ đựng, cô liền hái vài chiếc lá cây bên cạnh, dùng lá đựng ốc và đặt chúng lên đó.
Bỗng nhiên, Tô Kiểu Kiểu phát hiện một con cá lớn bơi qua, nó lắc lư nhẹ nhàng rồi dựa vào một tảng đá, đứng yên không động đậy.
Lúc này, mắt Tô Kiểu Kiểu mở to, cô nhẹ nhàng tháo nón cói khỏi đầu, rồi lặng lẽ tiến lại gần con cá.
Dù biết rõ mình không thể bắt được con cá lớn này, nhưng Tô Kiểu Kiểu vẫn muốn thử một lần. Cô nhìn thấy miếng thịt cá gần miệng nó, dù biết không thể nào, nhưng vẫn muốn thử một chút xem có thể chiếm lợi thế nào không.
Khi Tô Kiểu Kiểu há miệng, cô không thể tin được, con cá lớn không hề giãy giụa chút nào khi cô vớt nó lên! Nó cứ thế nằm im, giống như đã hoàn toàn buông xuôi.
Tô Kiểu Kiểu vui mừng, ôm con cá chạy vội lên bờ.
Đang lúc Tô Kiểu Kiểu không biết làm thế nào để mang con cá về thì cô nhìn thấy Tiêu Nguyên Minh đang bước nhanh về phía mình. Cô vui mừng gọi to: "A Minh, ta ở đây này!"
Chỉ hai bước, Tiêu Nguyên Minh đã tới trước mặt cô.
Mặt hắn hơi trầm xuống, trong ánh mắt dường như có một sóng ngầm kích động, giấu đi một chút hoảng loạn và lo lắng. Hắn đã làm việc cả buổi chiều mà không thấy bóng dáng Tô Kiểu Kiểu đâu. Dưới bóng cây cũng không có cô, sau đó nghe nói cô ra phía dòng suối, hắn vội vàng chạy đến đây tìm cô, chỉ đến khi thấy cô đứng an toàn trước mặt mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"A Minh, ngươi xem, đây là con cá ta bắt được, nó chắc cũng phải ba bốn cân đấy!" Tô Kiểu Kiểu vui vẻ đưa con cá lên cho hắn xem.
Lúc này Tiêu Nguyên Minh mới chú ý tới trong tay cô có một chiếc nón cói, bên trong là con cá dài, rộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi ở đây bắt cá à?" Tiêu Nguyên Minh hơi ngạc nhiên, thì ra cô không giận dỗi mình, không phải vì hắn làm cô không vui.
Tô Kiểu Kiểu ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn hắn với vẻ mặt mong đợi, "Đúng vậy! Ta có lợi hại không?"
"Ân. Lợi hại thật đấy, không ngờ Kiểu Kiểu lại có thể bắt cá mà không cần công cụ." Tiêu Nguyên Minh gật đầu, rồi lấy con cá từ trong nón cói của cô, cầm lên rồi nhẹ nhàng buộc nó vào một sợi dây mây gần đó.
Tô Kiểu Kiểu không khỏi cảm thấy hơi đỏ mặt, lời khen của hắn nghe như đang khen một đứa trẻ vậy!
Tiêu Nguyên Minh nhìn chân Tô Kiểu Kiểu trắng muốt, nhỏ nhắn, vì đứng lâu trong nước nên càng trở nên trắng sáng, còn vương lại những vệt nước trên da.
Hắn nhìn cô một lúc rồi khuôn mặt tối lại, bước đến kéo cô ngồi xuống một tảng đá gần đó, sau đó đi đến dòng suối, lấy giày và vớ của cô.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy chân cô, xoa xoa lên lưng chân của mình để làm ấm, rồi cầm lấy chiếc vớ, định giúp cô xỏ vào giày.
Trước đây, hắn vô tình nghe các phụ nữ trong thôn bàn tán, họ nói rằng phụ nữ không thể chịu lạnh, đặc biệt là phần chân. Họ bảo lạnh từ chân có thể xâm nhập vào cơ thể, nếu bị lạnh lâu, sau này sẽ bị tội.
Cụ thể sẽ bị tội gì, như thế nào, hắn cũng không hiểu rõ.
Dù sao hắn cũng nhớ kỹ điều đó.
Tô Kiểu Kiểu hơi lo lắng, sợ có người đến đây và nhìn thấy cảnh này, nếu bị nhìn thấy, thì Tiêu Nguyên Minh sẽ bị mang tiếng xấu. Còn nếu là ở trong nhà, hai người làm gì, ai cũng không để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro