70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 23
2024-11-19 23:13:37
Không ngờ mới lùi được một bước chân đã giẫm phải một khúc cây tròn, trọng tâm không vững ngã ngửa ra đất.
Rầm một tiếng!
Tống Phấn Phấn nằm ngửa trên đất, miệng kêu đau.
Đại Bảo và Nhị Bảo đứng ở cửa che miệng cười trộm.
Tống Cẩm Nguyệt và bà nội Tống đều không đỡ Tống Phấn Phấn dậy, cuối cùng cô ta phải tự mình đứng lên.
Bà nội Tống không thể nhịn được nữa, hôm nay bà ta dẫn Tống Cẩm Nguyệt và Tống Phấn Phấn đến đây, ai đánh Tống Phấn Phấn chính là tát vào mặt bà ta, bà ta phải dạy dỗ Tống Sơ Noãn một trận mới được.
Bà nội Tống còn chưa kịp nhấc chân đã bị Thường Ngọc Như kéo tay lại.
Thường Ngọc Như nói: “Bà nội Tống, bà lớn tuổi rồi, xương cốt không còn được tốt, để con dìu bà kẻo bà lại va vào đâu thì khổ.”
Bà nội Tống tức giận, rõ ràng Thường Ngọc Như không phải muốn dìu bà ta mà là đang giữ chặt bà ta không cho bà ta qua đó dạy dỗ Tống Sơ Noãn.
“Tôi không cần cô dìu.”
“Vậy không được, đây là nhà họ Phong, nếu bà có mệnh hệ gì ở đây thì chúng cháu không gánh nổi trách nhiệm đâu. Vì sự an toàn của bà cũng vì sự yên ổn của nhà họ Phong, chúa phải dìu bà.” Nói thế nào cô cũng không chịu buông tay.
Bà nội Tống nghiến răng chỉ có thể chửi thầm trong lòng đám người nhà họ Phong thật gian xảo.
Tống Phấn Phấn khóc lóc kể lể: “Mọi người đều đánh tôi, thật là quá đáng.”
Mẹ Phong liếc mắt nhìn cô ta: “Ai bảo cô vu oan cho Noãn Noãn nhà chúng tôi, tưởng nhà chúng tôi dễ bắt nạt hay sao? Ai mà không biết Noãn Noãn nhà chúng tôi liễu yếu đào tơ, làm gì có sức mà đá cô xuống sông? Nghe là biết bịa đặt rồi. Cô mở mắt nói mò, vu oan cho Noãn Noãn, tôi không dạy dỗ cô chẳng lẽ còn để yên cho cô tiếp tục giương oai ở nhà tôi, hay là muốn leo lên đầu lên cổ chúng tôi ngồi?”
Tiếng ồn ào quá lớn đã kinh động đến hàng xóm láng giềng, mọi người túa vào nhà họ Phong xem náo nhiệt.
Mọi người đều cho là mẹ Phong nói đúng, từ trước đến nay Tống Sơ Noãn vẫn luôn yếu đuối mong manh, e rằng ngay cả một thùng nước cũng không nhấc nổi, căn bản không thể nào có sức lực lớn như vậy, có thể một cước đá Tống Phán Phán xuống sông.
Mẹ Phong cảm thấy vẫn chưa đủ, bà ta đột nhiên vỗ đùi kêu oan: “Ôi chao, tôi thật sự không biết nhà họ Phong chúng tôi đời đời kiếp kiếp làm nông, cần cù lao động chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với ai. Phong Bắc Nghiên vì bảo vệ đất nước đã dứt khoát lên đường nhập ngũ, mạo hiểm tính mạng ra chiến trường, ngay cả ngay cả cán bộ huyện cũng đều khen ngợi chúng tôi là gia đình vinh dự. Ai ngờ được, gia đình vinh dự rốt cuộc lại bị người ta bắt nạt như vậy, ai ai cũng có thể vu oan cho chúng tôi.”
Bà ta tiếp tục đứng ở vị thế nạn nhân.
Phong Bắc Nghiên ở trong quân đội hai lần lập công đặc biệt, trên huyện còn cử người đến tận nơi biểu dương, đây cũng luôn là niềm tự hào của nhà họ Phong.
Rầm một tiếng!
Tống Phấn Phấn nằm ngửa trên đất, miệng kêu đau.
Đại Bảo và Nhị Bảo đứng ở cửa che miệng cười trộm.
Tống Cẩm Nguyệt và bà nội Tống đều không đỡ Tống Phấn Phấn dậy, cuối cùng cô ta phải tự mình đứng lên.
Bà nội Tống không thể nhịn được nữa, hôm nay bà ta dẫn Tống Cẩm Nguyệt và Tống Phấn Phấn đến đây, ai đánh Tống Phấn Phấn chính là tát vào mặt bà ta, bà ta phải dạy dỗ Tống Sơ Noãn một trận mới được.
Bà nội Tống còn chưa kịp nhấc chân đã bị Thường Ngọc Như kéo tay lại.
Thường Ngọc Như nói: “Bà nội Tống, bà lớn tuổi rồi, xương cốt không còn được tốt, để con dìu bà kẻo bà lại va vào đâu thì khổ.”
Bà nội Tống tức giận, rõ ràng Thường Ngọc Như không phải muốn dìu bà ta mà là đang giữ chặt bà ta không cho bà ta qua đó dạy dỗ Tống Sơ Noãn.
“Tôi không cần cô dìu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy không được, đây là nhà họ Phong, nếu bà có mệnh hệ gì ở đây thì chúng cháu không gánh nổi trách nhiệm đâu. Vì sự an toàn của bà cũng vì sự yên ổn của nhà họ Phong, chúa phải dìu bà.” Nói thế nào cô cũng không chịu buông tay.
Bà nội Tống nghiến răng chỉ có thể chửi thầm trong lòng đám người nhà họ Phong thật gian xảo.
Tống Phấn Phấn khóc lóc kể lể: “Mọi người đều đánh tôi, thật là quá đáng.”
Mẹ Phong liếc mắt nhìn cô ta: “Ai bảo cô vu oan cho Noãn Noãn nhà chúng tôi, tưởng nhà chúng tôi dễ bắt nạt hay sao? Ai mà không biết Noãn Noãn nhà chúng tôi liễu yếu đào tơ, làm gì có sức mà đá cô xuống sông? Nghe là biết bịa đặt rồi. Cô mở mắt nói mò, vu oan cho Noãn Noãn, tôi không dạy dỗ cô chẳng lẽ còn để yên cho cô tiếp tục giương oai ở nhà tôi, hay là muốn leo lên đầu lên cổ chúng tôi ngồi?”
Tiếng ồn ào quá lớn đã kinh động đến hàng xóm láng giềng, mọi người túa vào nhà họ Phong xem náo nhiệt.
Mọi người đều cho là mẹ Phong nói đúng, từ trước đến nay Tống Sơ Noãn vẫn luôn yếu đuối mong manh, e rằng ngay cả một thùng nước cũng không nhấc nổi, căn bản không thể nào có sức lực lớn như vậy, có thể một cước đá Tống Phán Phán xuống sông.
Mẹ Phong cảm thấy vẫn chưa đủ, bà ta đột nhiên vỗ đùi kêu oan: “Ôi chao, tôi thật sự không biết nhà họ Phong chúng tôi đời đời kiếp kiếp làm nông, cần cù lao động chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với ai. Phong Bắc Nghiên vì bảo vệ đất nước đã dứt khoát lên đường nhập ngũ, mạo hiểm tính mạng ra chiến trường, ngay cả ngay cả cán bộ huyện cũng đều khen ngợi chúng tôi là gia đình vinh dự. Ai ngờ được, gia đình vinh dự rốt cuộc lại bị người ta bắt nạt như vậy, ai ai cũng có thể vu oan cho chúng tôi.”
Bà ta tiếp tục đứng ở vị thế nạn nhân.
Phong Bắc Nghiên ở trong quân đội hai lần lập công đặc biệt, trên huyện còn cử người đến tận nơi biểu dương, đây cũng luôn là niềm tự hào của nhà họ Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro