70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 25
2024-11-19 23:13:37
“Cái gì?”
Mẹ Phong không dám tin, bà còn luôn cho rằng là con dâu mình tự tìm đường chết, vì muốn ép con trai mình đồng ý ly hôn nên tự mình nhảy xuống sông, không ngờ là bị người ta đẩy.
Cơn giận bỗng dưng lại dâng lên trong lòng, hận không thể cho Tống Phấn Phấn mấy cái bạt tai.
“Noãn Noãn, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Con mau nói cho mẹ nghe.”
Tống Sơ Noãn nói: “Mẹ, sao con có thể ngốc đến mức đem tính mạng của mình ra đùa giỡn chứ? Là Tống Phấn Phấn đẩy con xuống, lúc đầu con không nói là sợ mọi người không tin con.”
“Sao nhà chúng ta lại không tin con?”
Tống Sơ Noãn: Là cô đánh giá thấp nhà họ Phong sao?
Thực sự là nguyên chủ trước kia đã gây chuyện quá ầm ĩ với nhà họ Phong, vừa xuyên qua đã nói những lời này người ta sẽ tin sao?
Chỉ có thể cho rằng cô đang nói dối thôi.
Tống Phấn Phấn nói: “Cô cũng vu khống tôi, tôi căn bản không có đẩy có, ai biết mày cô xuống sông kiểu gì. Aiz, tôi nghe nói cô vì muốn ép Phong Bắc Nghiên ly hôn với mình nên tự cô nhảy sông, giờ còn có mặt mũi đổ tội lên đầu người khác sao. Theo như lời cô, người nào cũng có thể bị cô nói thành hung thủ.”
Dù sao lúc cô ta đẩy Tống Sơ Noãn xung quanh cũng không có ai nhìn thấy, chỉ cần cô ta chết cũng không thừa nhận thì ai làm gì được cô ta?
Tống Sơ Noãn nói: “Cô chối bay chối biến không thừa nhận cũng không sao, dù sao tôi đã tìm được nhân chứng rồi, Nhị Hổ nhà dì Lưu Thuận còn có bác Vương Phượng Vân lúc đó đều nhìn thấy, bây giờ tôi đi gọi người đến đối chất với cô.”
Tống Phấn Phấn nghe xong lập tức hoảng sợ.
“Không đúng, Tống Sơ Noãn, cô nói dối, lúc tôi đẩy cô rõ ràng bên cạnh không có ai, tôi nhìn kỹ rồi mới đẩy, không thể có người khác nhìn thấy.”
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người xung quanh đều khác nhau.
Tống Sơ Noãn nói: “Đại đội trưởng, ông nghe rồi đấy, Tống Phấn Phấn đã thừa nhận việc đẩy tôi xuống sông, tôi xin đại đội trưởng làm chủ cho tôi.”
Tống Phấn Phấn lúc này mới sực tỉnh, hóa ra cô ta bị Tống Sơ Noãn gài bẫy.
Tống Sơ Noãn thật gian xảo!
Bà nội Tống nhìn Tống Phấn Phấn một cái thật lâu, thật muốn lập tức ấn con ngốc này xuống hầm cầu dìm chết.
Đại đội trưởng nói: "Nếu cháu không sao rồi thì để Tống Phấn Phấn bồi thường cho cháu năm mươi đồng tiền thêm năm mươi quả trứng, cháu thấy thế nào?"
Tống Sơ Noãn giả vờ suy nghĩ một lúc, ra vẻ còn hơi uất ức nói: "Cháu nghe theo đại đội trưởng vậy."
Cho dù báo công an thì chỉ có một mình đại đội trưởng làm chứng cho cô, cũng không thể định tội Tống Phấn Phấn.
Lần này về nhà chắc chắn Tống Phấn Phấn lại bị người nhà họ Tống đánh cho một trận.
Bà nội Tống nghe nói đến bồi thường thì xót ruột muốn chết, năm mươi đồng đủ mua bao nhiêu thứ tốt rồi.
Còn có năm mươi quả trứng gà, đủ cho bà ta ăn hai tháng.
Bà ta nhất quyết không thể để con khốn nạn Tống Sơ Noãn kia được lợi như vậy.
Mẹ Phong không dám tin, bà còn luôn cho rằng là con dâu mình tự tìm đường chết, vì muốn ép con trai mình đồng ý ly hôn nên tự mình nhảy xuống sông, không ngờ là bị người ta đẩy.
Cơn giận bỗng dưng lại dâng lên trong lòng, hận không thể cho Tống Phấn Phấn mấy cái bạt tai.
“Noãn Noãn, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Con mau nói cho mẹ nghe.”
Tống Sơ Noãn nói: “Mẹ, sao con có thể ngốc đến mức đem tính mạng của mình ra đùa giỡn chứ? Là Tống Phấn Phấn đẩy con xuống, lúc đầu con không nói là sợ mọi người không tin con.”
“Sao nhà chúng ta lại không tin con?”
Tống Sơ Noãn: Là cô đánh giá thấp nhà họ Phong sao?
Thực sự là nguyên chủ trước kia đã gây chuyện quá ầm ĩ với nhà họ Phong, vừa xuyên qua đã nói những lời này người ta sẽ tin sao?
Chỉ có thể cho rằng cô đang nói dối thôi.
Tống Phấn Phấn nói: “Cô cũng vu khống tôi, tôi căn bản không có đẩy có, ai biết mày cô xuống sông kiểu gì. Aiz, tôi nghe nói cô vì muốn ép Phong Bắc Nghiên ly hôn với mình nên tự cô nhảy sông, giờ còn có mặt mũi đổ tội lên đầu người khác sao. Theo như lời cô, người nào cũng có thể bị cô nói thành hung thủ.”
Dù sao lúc cô ta đẩy Tống Sơ Noãn xung quanh cũng không có ai nhìn thấy, chỉ cần cô ta chết cũng không thừa nhận thì ai làm gì được cô ta?
Tống Sơ Noãn nói: “Cô chối bay chối biến không thừa nhận cũng không sao, dù sao tôi đã tìm được nhân chứng rồi, Nhị Hổ nhà dì Lưu Thuận còn có bác Vương Phượng Vân lúc đó đều nhìn thấy, bây giờ tôi đi gọi người đến đối chất với cô.”
Tống Phấn Phấn nghe xong lập tức hoảng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không đúng, Tống Sơ Noãn, cô nói dối, lúc tôi đẩy cô rõ ràng bên cạnh không có ai, tôi nhìn kỹ rồi mới đẩy, không thể có người khác nhìn thấy.”
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người xung quanh đều khác nhau.
Tống Sơ Noãn nói: “Đại đội trưởng, ông nghe rồi đấy, Tống Phấn Phấn đã thừa nhận việc đẩy tôi xuống sông, tôi xin đại đội trưởng làm chủ cho tôi.”
Tống Phấn Phấn lúc này mới sực tỉnh, hóa ra cô ta bị Tống Sơ Noãn gài bẫy.
Tống Sơ Noãn thật gian xảo!
Bà nội Tống nhìn Tống Phấn Phấn một cái thật lâu, thật muốn lập tức ấn con ngốc này xuống hầm cầu dìm chết.
Đại đội trưởng nói: "Nếu cháu không sao rồi thì để Tống Phấn Phấn bồi thường cho cháu năm mươi đồng tiền thêm năm mươi quả trứng, cháu thấy thế nào?"
Tống Sơ Noãn giả vờ suy nghĩ một lúc, ra vẻ còn hơi uất ức nói: "Cháu nghe theo đại đội trưởng vậy."
Cho dù báo công an thì chỉ có một mình đại đội trưởng làm chứng cho cô, cũng không thể định tội Tống Phấn Phấn.
Lần này về nhà chắc chắn Tống Phấn Phấn lại bị người nhà họ Tống đánh cho một trận.
Bà nội Tống nghe nói đến bồi thường thì xót ruột muốn chết, năm mươi đồng đủ mua bao nhiêu thứ tốt rồi.
Còn có năm mươi quả trứng gà, đủ cho bà ta ăn hai tháng.
Bà ta nhất quyết không thể để con khốn nạn Tống Sơ Noãn kia được lợi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro