70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 30
2024-11-19 23:13:37
Anh muốn vào nhà kho lấy bát nhưng cái bát trước đây của anh đã bị vỡ, bên nhà kho mỗi người một bộ, hôm qua anh đã đổi với Phong Bắc Vũ dùng chung một bộ rồi.
Bây giờ mọi người đều đang ăn cơm, anh cũng không tiện sang mượn bát đũa.
Tống Sơ Noãn hơi ngại ngùng khi để một người đàn ông lao động mệt nhọc nhìn mình ăn cơm, nói một cách khách quan thì anh không xấu, chỉ là tình cảm hai người không tốt, không thể vì thế mà bạc đãi anh được.
Nghĩ vậy cô lại đẩy bát mì qua: “Hay là anh ăn trước đi, em ăn sau cũng được.”
“Em ăn trước đi.”
“Anh ăn trước đi.”
Phong Bắc Nghiên bỗng nảy ra một ý, nhướng mày nói: “Vợ à, chúng ta đừng đẩy qua đẩy lại nữa, đẩy nữa thì mì trương hết cả ra, hay là thế này đi, chúng ta cùng ăn, ăn xong thì nhanh chóng múc chỗ trong nồi ra, nếu không sẽ trương mất.”
Tống Sơ Noãn chợt nghĩ đến cảnh cùng Phong Bắc Nghiên dùng chung một bát ăn cơm, tại sao cô lại không hề có chút bài xích nào nhỉ?
“Vậy cũng được, nhưng mà chỉ có một đôi đũa.”
“Không sao.”
Anh chạy ra sân nhặt trong đống củi ở góc tường hai cành cây nhỏ đều nhau, thẳng một chút, bóc vỏ, rửa sạch sẽ rồi mới mang vào nhà.
“Anh dùng cái này được rồi.”
“Anh cũng thật biết cách xoay sở đấy.” Tống Sơ Noãn mỉm cười.
“Chuyện này có là gì, lúc hành quân đánh giặc nhiều khi đến cả dụng cụ ăn cơm cũng không có, đều là trực tiếp bốc cơm nguội ăn. Có lúc còn phải gặm vỏ cây, ăn cỏ dại, thế này đã là tốt lắm rồi.”
“Có ‘đũa’ rồi đấy, ăn nhanh đi.”
“Ăn đi.”
Phong Bắc Nghiên là một người đàn ông to cao, bình thường ăn cơm đều từng miếng từng miếng lớn, lúc ăn mì cũng phát ra tiếng xì xụp.
Nhưng khi ở cùng vợ, vợ ăn từng miếng nhỏ, anh cũng không tiện thô lỗ quá nên cũng ăn từng miếng nhỏ.
Hai người cùng dùng chung một bát, trán vô tình chạm vào nhau, Phong Bắc Nghiên theo bản năng đưa tay xoa xoa cho vợ.
“Xin lỗi vợ, anh không cố ý.”
Anh hơi lùi người về sau, vợ anh da mỏng thịt mềm, sợ lại chạm vào cô.
Tống Sơ Noãn mỉm cười: “Không sao, em không yếu đuối như vậy, cũng không phải anh cố ý chạm vào em, dù sao cũng không sao, ăn cơm tiếp đi.”
Bầu không khí giữa hai người vừa thoải mái vừa hòa hợp.
Sau khi họ ăn mì xong, trong bát chỉ còn lại trứng gà.
Vừa rồi ai cũng không nỡ ăn trước, Phong Bắc Nghiên gắp một miếng trứng, không tự mình ăn mà lại đưa đến bên miệng nhỏ nhắn của vợ: “Vợ, em ăn đi.”
Tống Sơ Noãn do dự một chút, Phong Bắc Nghiên nói: “Chẳng lẽ vợ chê anh sao?”
“Không có.”
Bọn họ đều dùng chung một bát rồi còn chê gì nữa.
Cô há miệng cắn miếng trứng vào trong miệng: “Anh đừng chỉ lo cho em, anh cũng ăn đi.”
“Ừm.”
Người đàn ông miệng thì đáp ứng, gắp một miếng trứng nhưng lại đưa đến bên môi cô.
“Vợ, hay là em ăn đi, em gầy quá, anh muốn vợ béo lên một chút.”
Bây giờ mọi người đều đang ăn cơm, anh cũng không tiện sang mượn bát đũa.
Tống Sơ Noãn hơi ngại ngùng khi để một người đàn ông lao động mệt nhọc nhìn mình ăn cơm, nói một cách khách quan thì anh không xấu, chỉ là tình cảm hai người không tốt, không thể vì thế mà bạc đãi anh được.
Nghĩ vậy cô lại đẩy bát mì qua: “Hay là anh ăn trước đi, em ăn sau cũng được.”
“Em ăn trước đi.”
“Anh ăn trước đi.”
Phong Bắc Nghiên bỗng nảy ra một ý, nhướng mày nói: “Vợ à, chúng ta đừng đẩy qua đẩy lại nữa, đẩy nữa thì mì trương hết cả ra, hay là thế này đi, chúng ta cùng ăn, ăn xong thì nhanh chóng múc chỗ trong nồi ra, nếu không sẽ trương mất.”
Tống Sơ Noãn chợt nghĩ đến cảnh cùng Phong Bắc Nghiên dùng chung một bát ăn cơm, tại sao cô lại không hề có chút bài xích nào nhỉ?
“Vậy cũng được, nhưng mà chỉ có một đôi đũa.”
“Không sao.”
Anh chạy ra sân nhặt trong đống củi ở góc tường hai cành cây nhỏ đều nhau, thẳng một chút, bóc vỏ, rửa sạch sẽ rồi mới mang vào nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh dùng cái này được rồi.”
“Anh cũng thật biết cách xoay sở đấy.” Tống Sơ Noãn mỉm cười.
“Chuyện này có là gì, lúc hành quân đánh giặc nhiều khi đến cả dụng cụ ăn cơm cũng không có, đều là trực tiếp bốc cơm nguội ăn. Có lúc còn phải gặm vỏ cây, ăn cỏ dại, thế này đã là tốt lắm rồi.”
“Có ‘đũa’ rồi đấy, ăn nhanh đi.”
“Ăn đi.”
Phong Bắc Nghiên là một người đàn ông to cao, bình thường ăn cơm đều từng miếng từng miếng lớn, lúc ăn mì cũng phát ra tiếng xì xụp.
Nhưng khi ở cùng vợ, vợ ăn từng miếng nhỏ, anh cũng không tiện thô lỗ quá nên cũng ăn từng miếng nhỏ.
Hai người cùng dùng chung một bát, trán vô tình chạm vào nhau, Phong Bắc Nghiên theo bản năng đưa tay xoa xoa cho vợ.
“Xin lỗi vợ, anh không cố ý.”
Anh hơi lùi người về sau, vợ anh da mỏng thịt mềm, sợ lại chạm vào cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Sơ Noãn mỉm cười: “Không sao, em không yếu đuối như vậy, cũng không phải anh cố ý chạm vào em, dù sao cũng không sao, ăn cơm tiếp đi.”
Bầu không khí giữa hai người vừa thoải mái vừa hòa hợp.
Sau khi họ ăn mì xong, trong bát chỉ còn lại trứng gà.
Vừa rồi ai cũng không nỡ ăn trước, Phong Bắc Nghiên gắp một miếng trứng, không tự mình ăn mà lại đưa đến bên miệng nhỏ nhắn của vợ: “Vợ, em ăn đi.”
Tống Sơ Noãn do dự một chút, Phong Bắc Nghiên nói: “Chẳng lẽ vợ chê anh sao?”
“Không có.”
Bọn họ đều dùng chung một bát rồi còn chê gì nữa.
Cô há miệng cắn miếng trứng vào trong miệng: “Anh đừng chỉ lo cho em, anh cũng ăn đi.”
“Ừm.”
Người đàn ông miệng thì đáp ứng, gắp một miếng trứng nhưng lại đưa đến bên môi cô.
“Vợ, hay là em ăn đi, em gầy quá, anh muốn vợ béo lên một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro