70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 37
2024-11-22 11:01:39
Đàn ông nhà họ Phong làm việc đồng áng cả ngày người ai nấy đều lấm lem, nhất là râu lúa mì dính trên người rất ngứa ngáy, toàn thân từ trên xuống dưới đều phải tắm rửa cho sạch sẽ.
Trong góc sân có một nơi dùng thân ngô rào lại để tắm rửa.
Thân ngô năm ngoái giờ đã héo úa nhiều, không che được hết xuân quang trên người.
Chỉ có đàn ông mới tắm ở đó, khi họ tắm thì phụ nữ đều tránh đi, cố tình không đến đó.
Họ chỉ có thể tắm rửa trong phòng riêng của mình.
Nhà nhiều đàn ông, Phong Bắc Nghiên đứng chờ bên ngoài một lúc mới vào tắm.
Tắm rửa xong, anh đi ra ngoài, nhìn ánh đèn sáng trưng trong phòng, nhìn cảnh tượng ấm áp hài hòa của phụ nữ và trẻ con khóe môi khẽ cong lên, cuối cùng chui vào phòng Phong Bắc Vũ.
Phong Bắc Vũ định đi ngủ thì thấy Phong Bắc Nghiên đi vào liền nói: “Anh ba, anh đến làm gì vậy? Chị dâu đối xử với anh tốt như vậy anh nên ngủ trong phòng đó đi.”
“Bớt nói nhảm, em muốn đuổi anh đi đấy à? Hừ, chê anh chưa đưa tiền thuê nhà sao.”
Phong Bắc Vũ cười nói: “Đâu có, em nào dám đuổi anh ba đi chứ, cũng không dám đòi tiền thuê nhà của anh ba. Nếu nhỡ bị anh đánh em còn đánh không lại anh là em vì muốn tốt cho anh thôi. Anh có vợ rồi, còn cứ chen chúc với em anh nói xem anh muốn gì chứ?”
Phong Bắc Nghiên không thèm để ý đến lời cậu ta nói, lên giường nằm xuống cạnh cậu ta.
Anh gối tay sau đầu nhìn trần nhà tối tăm, nhớ lại từng chút từng chút khi ở chung với Tống Sơ Noãn hôm nay.
Cô thật sự đã khác xưa, cho dù là với con cái hay với anh hay là cách đối xử với những người khác trong nhà.
Sau khi Tống Sơ Noãn cho hai đứa nhỏ lên giường, vốn dĩ còn hơi lúng túng không biết nên ở chung với Phong Bắc Nghiên trên giường thế nào, không ngờ người đàn ông đó lại không qua đây.
Cô xuống giường đóng cửa phòng.
Đại Bảo hỏi: “Mẹ, không đợi cha ạ?”
“Cha con chắc là ngủ ở phòng của chú út con rồi.”
Đại Bảo vừa muốn cha đến, vừa không muốn cha đến.
Cha đến rồi nhà bọn họ sẽ được đoàn tụ nhưng cha cũng có thể sẽ giành mẹ với bọn họ.
Thôi, cha đừng đến thì hơn.
Nhị Bảo cũng có suy nghĩ giống hệt cậu bé.
Hai đứa nhóc nằm hai bên Tống Sơ Noãn, tay nhỏ ôm lấy eo cô.
Tống Sơ Noãn đưa hai tay xoa xoa đầu nhỏ của hai đứa bé, hai đứa nhóc cảm thấy thoải mái từ từ nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sau khi con cái ngủ say, Tống Sơ Noãn cũng nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ đầu tiên của cô sau khi xuyên không đến đây.
Sáng sớm hôm sau, Tống Sơ Noãn mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng trưng, hai đứa nhỏ vẫn ngủ rất ngon.
Bàn tay nhỏ bé của chúng đều đặt trên eo cô, ôm chặt lấy cô như thể sợ cô sẽ chạy mất.
Xuống giường đi ra ngoài, trong sân im ắng, những người khác trong nhà họ Phong chắc là đã ra đồng làm việc hết rồi.
Trong góc sân có một nơi dùng thân ngô rào lại để tắm rửa.
Thân ngô năm ngoái giờ đã héo úa nhiều, không che được hết xuân quang trên người.
Chỉ có đàn ông mới tắm ở đó, khi họ tắm thì phụ nữ đều tránh đi, cố tình không đến đó.
Họ chỉ có thể tắm rửa trong phòng riêng của mình.
Nhà nhiều đàn ông, Phong Bắc Nghiên đứng chờ bên ngoài một lúc mới vào tắm.
Tắm rửa xong, anh đi ra ngoài, nhìn ánh đèn sáng trưng trong phòng, nhìn cảnh tượng ấm áp hài hòa của phụ nữ và trẻ con khóe môi khẽ cong lên, cuối cùng chui vào phòng Phong Bắc Vũ.
Phong Bắc Vũ định đi ngủ thì thấy Phong Bắc Nghiên đi vào liền nói: “Anh ba, anh đến làm gì vậy? Chị dâu đối xử với anh tốt như vậy anh nên ngủ trong phòng đó đi.”
“Bớt nói nhảm, em muốn đuổi anh đi đấy à? Hừ, chê anh chưa đưa tiền thuê nhà sao.”
Phong Bắc Vũ cười nói: “Đâu có, em nào dám đuổi anh ba đi chứ, cũng không dám đòi tiền thuê nhà của anh ba. Nếu nhỡ bị anh đánh em còn đánh không lại anh là em vì muốn tốt cho anh thôi. Anh có vợ rồi, còn cứ chen chúc với em anh nói xem anh muốn gì chứ?”
Phong Bắc Nghiên không thèm để ý đến lời cậu ta nói, lên giường nằm xuống cạnh cậu ta.
Anh gối tay sau đầu nhìn trần nhà tối tăm, nhớ lại từng chút từng chút khi ở chung với Tống Sơ Noãn hôm nay.
Cô thật sự đã khác xưa, cho dù là với con cái hay với anh hay là cách đối xử với những người khác trong nhà.
Sau khi Tống Sơ Noãn cho hai đứa nhỏ lên giường, vốn dĩ còn hơi lúng túng không biết nên ở chung với Phong Bắc Nghiên trên giường thế nào, không ngờ người đàn ông đó lại không qua đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô xuống giường đóng cửa phòng.
Đại Bảo hỏi: “Mẹ, không đợi cha ạ?”
“Cha con chắc là ngủ ở phòng của chú út con rồi.”
Đại Bảo vừa muốn cha đến, vừa không muốn cha đến.
Cha đến rồi nhà bọn họ sẽ được đoàn tụ nhưng cha cũng có thể sẽ giành mẹ với bọn họ.
Thôi, cha đừng đến thì hơn.
Nhị Bảo cũng có suy nghĩ giống hệt cậu bé.
Hai đứa nhóc nằm hai bên Tống Sơ Noãn, tay nhỏ ôm lấy eo cô.
Tống Sơ Noãn đưa hai tay xoa xoa đầu nhỏ của hai đứa bé, hai đứa nhóc cảm thấy thoải mái từ từ nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sau khi con cái ngủ say, Tống Sơ Noãn cũng nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ đầu tiên của cô sau khi xuyên không đến đây.
Sáng sớm hôm sau, Tống Sơ Noãn mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng trưng, hai đứa nhỏ vẫn ngủ rất ngon.
Bàn tay nhỏ bé của chúng đều đặt trên eo cô, ôm chặt lấy cô như thể sợ cô sẽ chạy mất.
Xuống giường đi ra ngoài, trong sân im ắng, những người khác trong nhà họ Phong chắc là đã ra đồng làm việc hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro