70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 44
2024-11-19 23:13:37
Rồi dẫn các em rời đi.
Bốn đứa trẻ trở về phòng, Lưu Mẫn Lệ thấy chúng tay không trở về lạnh lùng nói: "Trứng đâu? Mợ ba các con keo kiệt đến mức một quả trứng cũng không cho các con ăn sao?"
Tiểu Tam đáp: "Mợ ba cho chúng con ăn rồi, chúng con ăn xong mới về."
Lưu Mẫn Lệ nghiến răng tức giận: "Đúng là lũ ranh con vô dụng, mẹ đã dặn rồi, phải xin mang về chứ?"
Bốn đứa trẻ thấy cô ta tức giận đều bĩu môi, Tiểu Thất thì sợ hãi khóc òa lên.
"Là, là mợ ba nói cho chúng con ăn ở đó."
"Lũ vô tích sự, việc cỏn con cũng làm không xong. Tao biết ngay sinh con gái chẳng được tích sự gì, vậy mà lại sinh nhiều đứa ăn hại thế này, lại còn ngu si tệ hại, thật là bực mình. Trời ơi, bao giờ mới cho tao một đứa con trai đây?"
Phong Bắc Hà đang nằm trên giường đất bị cô ta hung hăng véo một cái.
"Đều tại anh vô dụng không thể cho tôi sinh con trai, nếu tôi mà sinh cho nhà họ Phong được một đứa con trai, chúng ta cũng chẳng đến nỗi bị người ta coi thường."
Phong Bắc Hà ngồi dậy: "Em làm sao vậy? Ai trong nhà coi thường em? Chị dâu cũng đâu sinh con trai, người ta cũng có như em đâu, suốt ngày lẩm bẩm, cái này không vừa mắt cái kia không vừa mắt, nếu em có thể nhìn người ta thuận mắt thì sẽ thấy ai cũng thuận mắt với mình thôi."
"Anh nói vậy là ý gì? Tất cả đều là lỗi của tôi sao?"
"Chẳng phải sao? Hơn nữa không sinh được con trai là do bụng em không biết điều, sao lại trách anh được?"
"Anh..." Lưu Mẫn Lệ tức giận đấm xuống thành giường: "Thôi không nói nữa, ngủ đi."
Phong Bắc Hà đang nằm trên giường đất, bị cô ta véo cho một cái rõ đau.
Tống Sơ Noãn thấy sống chung với nhiều người như thế này thật phiền phức, nhất là với loại người như Lưu Mân Lệ, tốt nhất là nên tránh xa cô ta.
Thế là cô bàn bạc với Phong Bắc Nghiên: “Em nghĩ chờ qua vụ mùa chúng ta dọn ra ngoài ở đi, ở đây người đông quá, ồn ào lắm.”
“Được, chúng ta dọn ra ngoài.” Phong Bắc Nghiên đồng ý ngay.
Tống Sơ Noãn hơi ngờ vực: “Anh không nghi ngờ em chê bai người nhà anh sao?”
Phong Bắc Nghiên nói: “Sao anh lại nghĩ thế? Nhà đông người thật sự hơi ồn ào, dọn ra ngoài sẽ yên tĩnh thoải mái hơn.”
Vợ anh giờ biết thương con rồi, dọn ra ngoài anh cũng yên tâm.
Nhưng so với việc dọn ra ngoài, anh càng hy vọng vợ con có thể theo anh đi bộ đội.
“Noãn Noãn, lần này anh đi chắc phải đến Tết mới về. Hay là anh về đơn vị sẽ xin nhà, chờ lần sau anh về, em và con theo anh đi bộ đội được không?”
Tống Sơ Noãn cũng muốn gia đình nhỏ của mình được đoàn tụ, nhưng nghĩ đến nhà họ Tống, cô bắt đầu do dự.
Dù sao cô bây giờ đang chiếm thân thể của nguyên chủ thì cô chính là nguyên chủ, người nhà của nguyên chủ cũng chính là người nhà của cô.
Trước khi cô gả cho Phong Bắc Nghiên, cô luôn là người được cả nhà yêu thương, cưng chiều nhất.
Bốn đứa trẻ trở về phòng, Lưu Mẫn Lệ thấy chúng tay không trở về lạnh lùng nói: "Trứng đâu? Mợ ba các con keo kiệt đến mức một quả trứng cũng không cho các con ăn sao?"
Tiểu Tam đáp: "Mợ ba cho chúng con ăn rồi, chúng con ăn xong mới về."
Lưu Mẫn Lệ nghiến răng tức giận: "Đúng là lũ ranh con vô dụng, mẹ đã dặn rồi, phải xin mang về chứ?"
Bốn đứa trẻ thấy cô ta tức giận đều bĩu môi, Tiểu Thất thì sợ hãi khóc òa lên.
"Là, là mợ ba nói cho chúng con ăn ở đó."
"Lũ vô tích sự, việc cỏn con cũng làm không xong. Tao biết ngay sinh con gái chẳng được tích sự gì, vậy mà lại sinh nhiều đứa ăn hại thế này, lại còn ngu si tệ hại, thật là bực mình. Trời ơi, bao giờ mới cho tao một đứa con trai đây?"
Phong Bắc Hà đang nằm trên giường đất bị cô ta hung hăng véo một cái.
"Đều tại anh vô dụng không thể cho tôi sinh con trai, nếu tôi mà sinh cho nhà họ Phong được một đứa con trai, chúng ta cũng chẳng đến nỗi bị người ta coi thường."
Phong Bắc Hà ngồi dậy: "Em làm sao vậy? Ai trong nhà coi thường em? Chị dâu cũng đâu sinh con trai, người ta cũng có như em đâu, suốt ngày lẩm bẩm, cái này không vừa mắt cái kia không vừa mắt, nếu em có thể nhìn người ta thuận mắt thì sẽ thấy ai cũng thuận mắt với mình thôi."
"Anh nói vậy là ý gì? Tất cả đều là lỗi của tôi sao?"
"Chẳng phải sao? Hơn nữa không sinh được con trai là do bụng em không biết điều, sao lại trách anh được?"
"Anh..." Lưu Mẫn Lệ tức giận đấm xuống thành giường: "Thôi không nói nữa, ngủ đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Bắc Hà đang nằm trên giường đất, bị cô ta véo cho một cái rõ đau.
Tống Sơ Noãn thấy sống chung với nhiều người như thế này thật phiền phức, nhất là với loại người như Lưu Mân Lệ, tốt nhất là nên tránh xa cô ta.
Thế là cô bàn bạc với Phong Bắc Nghiên: “Em nghĩ chờ qua vụ mùa chúng ta dọn ra ngoài ở đi, ở đây người đông quá, ồn ào lắm.”
“Được, chúng ta dọn ra ngoài.” Phong Bắc Nghiên đồng ý ngay.
Tống Sơ Noãn hơi ngờ vực: “Anh không nghi ngờ em chê bai người nhà anh sao?”
Phong Bắc Nghiên nói: “Sao anh lại nghĩ thế? Nhà đông người thật sự hơi ồn ào, dọn ra ngoài sẽ yên tĩnh thoải mái hơn.”
Vợ anh giờ biết thương con rồi, dọn ra ngoài anh cũng yên tâm.
Nhưng so với việc dọn ra ngoài, anh càng hy vọng vợ con có thể theo anh đi bộ đội.
“Noãn Noãn, lần này anh đi chắc phải đến Tết mới về. Hay là anh về đơn vị sẽ xin nhà, chờ lần sau anh về, em và con theo anh đi bộ đội được không?”
Tống Sơ Noãn cũng muốn gia đình nhỏ của mình được đoàn tụ, nhưng nghĩ đến nhà họ Tống, cô bắt đầu do dự.
Dù sao cô bây giờ đang chiếm thân thể của nguyên chủ thì cô chính là nguyên chủ, người nhà của nguyên chủ cũng chính là người nhà của cô.
Trước khi cô gả cho Phong Bắc Nghiên, cô luôn là người được cả nhà yêu thương, cưng chiều nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro