70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Ngoại Truyện (F...
2024-12-26 08:28:17
Ngoại truyện 1
Tại bệnh viện quân khu, Tống Sơ Noãn và Tống Sơ Nhan cùng được đưa vào phòng sinh.
Ba tháng trước Phong Bắc Nghiên đã hoàn thành nhiệm vụ của đơn vị, quay về quân khu. Tống Sơ Noãn cũng mang con theo anh sống cùng trong khu gia đình quân đội, trở thành hàng xóm với Tống Sơ Nhan.
Vì cả hai cô con gái đều sắp sinh nên mẹ Tống từ quê lên giúp chăm sóc, còn mẹ Phong cũng đến hỗ trợ Tống Sơ Noãn.
Ngoài phòng sinh, hai người đàn ông cao lớn, vụng về vì lo lắng, không ngừng xoa tay. Họ vừa sốt ruột vừa phấn khích, cuối cùng bày ra một trò "đấu tay" để giải tỏa căng thẳng.
Hai đứa con lớn của họ, Đại Bảo và Nhị Bảo thấy vậy cũng tham gia so tài nhưng chẳng ai thắng được.
Bỗng nhiên, tiếng khóc đầu tiên của trẻ sơ sinh vang lên từ phòng sinh. Phong Bắc Nghiên và Trương Ninh Viễn lập tức buông tay, vội chạy đến trước cửa, chờ tin vui.
Cửa phòng mở ra, một y tá bế đứa bé ra ngoài.
Cả hai cùng hỏi: “Là con của tôi phải không?”
Y tá nhìn họ hỏi: “Ai là đồng chí Trương Ninh Viễn?”
“Tôi đây!” Trương Ninh Viễn đứng thẳng như chào cờ, suýt nữa giơ tay chào y tá.
Y tá mỉm cười: “Chúc mừng anh. Vợ anh vừa sinh một bé gái.”
Trương Ninh Viễn nhìn đứa bé trong tã, vô cùng vui mừng hỏi ngay: “Vợ tôi thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều ổn, anh không cần lo lắng nhưng bây giờ chưa thể vào thăm cô ấy. Anh có muốn bế con gái không?”
“Có thể sao?” Hắn ta hơi lưỡng lự, sợ mình không biết cách bế trẻ.
“Để tôi chỉ cho anh.”
Y tá hướng dẫn hắn ta cách bế. Trương Ninh Viễn cẩn thận ôm đứa bé vào lòng, vừa hạnh phúc vừa không dám tin rằng giờ đây hắn ta và Tống Sơ Nhan đã có con.
Nửa tiếng sau, cửa phòng lại mở. Y tá và mẹ Phong bế thêm hai đứa trẻ bước ra.
Mẹ Phong vui vẻ nói: "Bắc Nghiên, nhà họ Phong chúng ta thật sự là đông vui thịnh vượng! Noãn Noãn lại sinh cho con hai đứa con trai. Ôi trời, đúng là công thần lớn của nhà chúng ta! Nhìn hai thằng nhóc đẹp trai thế này này."
Phong Bắc Nghiên: anh thật ra rất muốn có một cô con gái.
Nhưng dù sao thì con trai do vợ sinh ra, anh cũng phải yêu thương hết mực.
Anh chỉ liếc nhìn hai thằng nhóc nghịch ngợm một cái rồi cùng Trương Ninh Viễn đi vào thăm vợ.
Tống Sơ Noãn cảm thấy ghen tị khi Tống Sơ Nhan sinh được một cô con gái. Cô nhìn Phong Bắc Nghiên với vẻ áy náy: "Xin lỗi anh, em không thể sinh được con gái cho anh."
Phong Bắc Nghiên tỏ ra không quan tâm: "Dù là con gái hay con trai, chỉ cần là em sinh ra thì đều là bảo bối của anh, anh yêu thương còn không hết. Con trai cũng tốt mà, con trai có thể đi lính, có thể chiến đấu, tiếp nối con đường của anh bảo vệ tổ quốc, đó là vinh dự lớn lao."
Ở phòng bên kia, Tống Sơ Nhan hỏi Trương Ninh Viễn: "Em sinh được con gái, anh có buồn không?"
"Sao lại buồn được?" Khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ tự hào: "Anh có một 'chiếc áo bông nhỏ', anh vui mừng lắm chứ. Anh đoán chắc chắn người bên kia đang ghen tị với chúng ta đấy."
Phong Bắc Nghiên: "..."
Tống Sơ Noãn và Tống Sơ Nhan cùng xuất viện. Vì hai gia đình ở đối diện nhau nên việc mẹ Tống chăm sóc hai cô con gái trong thời gian ở cữ trở nên thuận tiện hơn. Thêm vào đó, có mẹ Phong hỗ trợ, mọi thứ được sắp xếp chu đáo.
Khi đang bận rộn chăm sóc hai cô con gái, mẹ Tống nhận được một lá thư từ quê nhà. Lá thư báo rằng Hoàng Linh Ngọc đã mang thai. Mục đích chính của bức thư không phải để mời bà về quê mà chỉ để báo tin vui.
Niềm vui nối tiếp niềm vui, mẹ Tống cười đến không khép miệng được: "Hai đứa nó bảo vì công việc nên định không sinh con trong hai ba năm, không ngờ Linh Ngọc lại có bầu nhanh như vậy. Ông trời muốn nhà họ Tống chúng ta thịnh vượng, đúng là muốn cản cũng không cản được."
Lúc này, Cố Nhược Linh đã mang thai sáu tháng, chỉ hơn ba tháng nữa là sinh. Con cháu đầy đàn, gương mặt mẹ Tống mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui.
Ngoại truyện 2
Thời gian thấm thoát trôi qua, Bát Nha đã ba tuổi. Thấy những đứa trẻ khác đều có mẹ, cô bé hỏi Phong Bắc Hà: "Cha ơi, tại sao Hồ Đản và những đứa trẻ khác đều có mẹ, còn con và chị thì không có mẹ?"
Phong Bắc Hà sững người một lúc, rồi đáp: "Mẹ con đi đến một nơi, một thời gian nữa mới về được."
"Mẹ đi đâu ạ? Bao lâu nữa mẹ mới về? Con rất muốn có mẹ. Mẹ sẽ thương con, yêu con và ôm con ngủ mỗi tối. Hồ Đản Nhi nói mẹ anh ấy tối nào cũng ôm anh ấy ngủ."
Phong Bắc Hà thở dài: "Con thực sự rất muốn có mẹ à?"
Bát Nha gật đầu: "Những đứa trẻ khác có, con cũng muốn có."
Phong Bắc Hà cũng muốn các con mình có mẹ bên cạnh, nhưng Lưu Mẫn Lệ thực sự không xứng đáng.
Vì không muốn Bát Nha buồn, anh ta không kể cho con nghe chuyện Lưu Mẫn Lệ đã từng định bán con bé đi. Cả nhà họ Phong cũng kín miệng, không ai nhắc đến chuyện cũ với Bát Nha.
Phong Bắc Hà suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bát Nha, nếu mẹ con là một người rất tàn nhẫn, định bán con đi thì con có còn muốn mẹ không?"
Bát Nha lập tức lắc đầu: "Nếu mẹ muốn bán con thì mẹ là người xấu. Vậy thì con không cần mẹ nữa."
Trẻ con suy nghĩ đơn giản như vậy, thêm nữa, Bát Nha chưa từng sống cùng Lưu Mẫn Lệ nên không có chút tình cảm nào. Vì vậy, việc từ bỏ trở nên rất dễ dàng.
Phong Bắc Hà nói: "Bát Nha đừng buồn, con vẫn còn cha và các chị. Tất cả chúng ta đều thương con."
"Vậy con không tìm mẹ nữa. Con chỉ cần cha và các chị thôi."
"Được."
Lưu Mẫn Lệ đã ở trong tù được ba năm. Ba năm qua, ngày nào cô ta cũng hối hận về những việc sai trái mình đã làm, tiếc nuối cuộc đời ngắn ngủi mà cô ta không thể đối xử tốt với con mình.
Cô ta cũng luôn suy nghĩ về mối quan hệ với Phong Bắc Hà.
Trước khi vào tù, Phong Bắc Hà đã muốn ly hôn với cô ta. Ba năm trôi qua, cô ta nghĩ rằng chắc hẳn anh ta đã tìm được người phụ nữ khác và muốn ly hôn với mình.
Dù anh ta không tìm người khác thì cô ta cũng tự thấy mình không xứng đáng quay lại nhà họ Phong. Cô ta không còn mặt mũi để gặp họ nữa.
Chờ mãi không thấy Phong Bắc Hà gửi thư, Lưu Mẫn Lệ nhờ người viết hộ một lá thư gửi cho anh ta, thúc giục anh ta hoàn tất thủ tục ly hôn để anh ta có được tự do.
Phong Bắc Hà nhận được lá thư từ Lưu Mẫn Lệ, trong đó bày tỏ sự hối lỗi sâu sắc của cô ta trong suốt ba năm qua ở trại giam.
Ba năm nay cũng không phải không có người giới thiệu đối tượng cho Phong Bắc Hà. Nếu chỉ cần chọn một người có điều kiện ổn ổn để "sống tạm bợ" qua ngày thì cũng không khó nhưng anh ta luôn lo sợ con cái sẽ bị mẹ kế ngược đãi. Tam Nha giờ đã mười ba tuổi, chỉ hai ba năm nữa là thành thiếu nữ. Ngũ Nha cũng đã mười một tuổi. Cả hai con đều không còn nhỏ, liệu chúng có thể hòa hợp với mẹ kế hay không? Vì thế, anh ta chưa bao giờ đồng ý tái hôn.
Dù Lưu Mẫn Lệ tỏ ra rất hối cải nhưng Phong Bắc Hà không thể quên được những tổn thương cô ta từng gây ra cho Bát Nha. Nếu sau này cô ta lại có những suy nghĩ bất lợi cho con cái, e rằng anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Hôm đó, Lưu Mẫn Lệ nghe thấy quản giáo gọi tên mình để ra phòng thăm nuôi. Trong lòng cô ta chợt hoài nghi: Ai sẽ đến thăm cô ta đây?
Là mẹ cô ta sao? Không thể, mẹ cô ta đã mất cách đây một năm rồi.
Là anh trai cô ta sao?
Cô ta lưỡng lự một chút nhưng vẫn theo quản giáo tới phòng thăm nuôi. Cô ta kinh ngạc khi nhìn thấy Phong Bắc Hà đang ngồi ở đó. Anh ta thực sự tới để nói chuyện ly hôn.
Khoảnh khắc đó, cô ta bỗng cảm thấy sợ hãi, hối hận vì đã viết lá thư cho anh ta.
Cô ta đã không còn mẹ, nếu Phong Bắc Hà cũng ly hôn với cô ta vậy cô ta sẽ không còn chồng, không còn con cái nữa.
Phong Bắc Hà nhìn cô ta nói: "Lưu Mẫn Lệ, chúng ta đã kéo dài chuyện này ba năm rồi. Hôm nay nên giải quyết rõ ràng thôi."
Lưu Mẫn Lệ không níu kéo, chỉ gật đầu: "Đúng, nên giải quyết. Ly hôn đi."
Năm năm sau, Tam Nha đã mười tám tuổi, kết hôn với một chàng trai trong đại đội làm nghề nuôi cá. Phong Bắc Hà và Phong Bắc Sơn nghe theo lời khuyên của Tống Sơ Noãn và Phong Bắc Nghiên cùng nhau nhận thầu hơn một trăm mẫu đất hoang để trồng cây ăn trái và chăn nuôi. Cuộc sống ngày càng khấm khá.
Nhìn thấy ngày tháng mỗi ngày một tốt đẹp hơn, các chị em gái trong nhà cũng đã trưởng thành, Tam Nha bắt đầu lo lắng cho hạnh phúc của cha. Cô bận rộn tìm kiếm cho Phong Bắc Hà một nửa còn lại nhưng Phong Bắc Hà vẫn từ chối.
"Cha đã già thế này rồi còn tìm bạn đời làm gì nữa?"
Cho đến một ngày, trong vườn trái cây xuất hiện một người phụ nữ trung niên rất chăm chỉ. Bà vốn là người quê, sau khi mất chồng và con trai đã lên thành phố nương nhờ người thân.
Người phụ nữ đó không chỉ siêng năng mà còn thật thà, đáng tin.
Phong Bắc Hà cứ ngỡ mình sẽ sống độc thân cả đời nhưng không ngờ khi bước vào tuổi trung niên, ông vẫn có cơ hội trải nghiệm một tình yêu giản dị mà ấm áp.
Dưới sự đồng ý của gia đình, họ chính thức thành đôi thông qua sự mai mối đường đường chính chính.
Ngoại truyện 3
Giờ đã là năm 1981.
Bốn năm trước, năm anh em nhà họ Tống, trừ Tống Bảo Quốc và Tống Sơ Nhan đều thi đậu đại học ở Bắc Kinh. Tống Sơ Noãn và Tống Ái Quốc đỗ vào Đại học Bắc Kinh, còn Tống Vệ Quốc thì vào trường Sư phạm.
Sau bốn năm học tập, tất cả đều đã tốt nghiệp.
Tống Sơ Noãn làm việc tại Bộ Ngoại giao, Tống Ái Quốc phát huy sở trường của mình trở thành một kỹ sư trẻ chuyên ngành cơ khí. Còn Tống Vệ Quốc trở thành giáo viên trung học.
Hai năm trước, Phong Bắc Nghiên đã tìm cách điều chuyển công tác lên Bắc Kinh và đưa con cái theo cùng.
Cố Nhược Linh và Hoàng Linh Ngọc cũng mang theo con cái dọn tới Bắc Kinh định cư.
Với sự giúp đỡ của Tống Sơ Noãn, Tống Sơ Nhan đã mở được bốn cửa hàng quần áo tại Bắc Kinh và một xưởng may nhỏ. Quần áo bán trong cửa hàng đều do cô tự thiết kế và sản xuất tại xưởng của mình.
Trương Ninh Viễn thì chưa chuyển công tác lên Bắc Kinh nhưng hắn ta đang nỗ lực phối hợp với quân khu để hoàn thành việc điều động.
Tống Bảo Quốc mở một xưởng sản xuất đồ nội thất ở Bắc Kinh, kinh doanh rất phát đạt.
Khi tất cả anh chị em trong nhà đều đã tập trung ở đây, họ đưa cả cha mẹ Tống lên Bắc Kinh để đoàn tụ.
Mục Cẩn Tu và Lý Phượng Bình sau khi được minh oan cũng trở về Bắc Kinh, lấy lại căn nhà cũ của mình. Tống Sơ Nhan dẫn theo con cái về sống cùng họ.
Cả bốn anh chị em còn lại chung tay mua một tứ hợp viện lớn có bốn sân. Cả gia đình sống quây quần ở đó, không khí vừa nhộn nhịp vừa hòa thuận.
Hai ông bà cụ thường ngày trông cháu, đi dạo, cuộc sống trôi qua an nhàn, thoải mái.
Trong tứ hợp viện, ngoài phòng của họ vẫn còn mấy gian trống. Cha Phong và mẹ Phong cùng với Phong Bắc Vũ và gia đình ba người con trai cũng sắp chuyển tới đây.
Tống Sơ Noãn giúp Phong Bắc Vũ tìm một công việc tài xế ở Bắc Kinh, còn Đinh Hương thì có thể làm việc trong cửa hàng quần áo của Tống Sơ Nhan.
Nửa năm sau, Trương Ninh Viễn cuối cùng cũng hoàn tất việc điều chuyển công tác lên Bắc Kinh. Gia đình ba người của Tống Sơ Nhan từ đó chính thức đoàn tụ.
Ngoại truyện 4
Những ngày gần đây, trên các tờ báo đều đăng tin về hội nghị lớn nhất cả nước, tổ chức năm năm một lần nhằm bầu chọn đội ngũ lãnh đạo quốc gia mới.
Phong Bắc Nghiên đại diện quân đội cũng tham gia hội nghị này. Hằng ngày, anh đều mang về một vài tờ báo để đọc. Khi anh đi làm, mẹ Tống thường lấy những tờ báo đó ra đọc để giết thời gian.
Trong một lần đọc báo, bà vô tình nhìn thấy một cái tên quen thuộc, lập tức xúc động, nước mắt rơi lã chã.
Cái tên đó thuộc về cha bà – ông cụ Phương, người giờ đây đã là một cán bộ nhà nước, vừa được điều từ địa phương lên Bắc Kinh nhờ cuộc bầu cử lần này.
Hơn chục năm xa cách, làm sao bà không nhớ gia đình mình. Bà muốn nhanh chóng gặp lại cha và các anh trai.
Nhưng nghĩ đến việc ngày xưa, vì bồng bột mà theo cha Tống về quê dẫn đến cảnh xa cách bấy lâu, bà không biết phải đối mặt với gia đình thế nào.
Tại sân bay, ông cụ Phương, dù đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn giữ được phong thái đĩnh đạc, tinh thần minh mẫn. Ông cụ phụ trách đoàn đón tiếp các lãnh đạo nước ngoài.
Do cần phiên dịch để giao tiếp, Tống Sơ Noãn được sắp xếp làm phiên dịch cho ông cụ Phương.
Dù đã lớn tuổi nhưng đôi mắt ông cụ Phương vẫn rất tinh anh. Ngay từ lần đầu nhìn thấy Tống Sơ Noãn, ông cụ lập tức nghĩ đến người con gái thất lạc bấy lâu, Phương Văn Nhã.
Cô gái trẻ trước mặt có nhiều nét giống con gái cụ đến kinh ngạc.
Ông cụ Phương không kìm được liền hỏi: “Cô gái, không biết cháu có quan hệ gì với Phương Văn Nhã không?”
Tống Sơ Noãn hiểu rõ những chuyện năm xưa của mẹ, thấy ông cụ Phương có vẻ ngoài tầm tuổi ông ngoại mình liền đáp: “Mẹ cháu chính là Phương Văn Nhã.”
Tại nhà họ Tống, mẹ Tống vẫn đang trăn trở cách gặp lại ông cụ Phương và hóa giải những hiểu lầm năm xưa. Đúng lúc đó, Tống Sơ Noãn dẫn ông cụ Phương về.
Vừa bước vào, ông cụ Phương đã nhìn thấy con gái mình. Ánh mắt đầy yêu thương, ông cụ dịu dàng gọi: “Nhã Nhã.”
Mẹ Tống quay lại, nhìn thấy cha mình thì sững sờ không nói nên lời.
Một lúc sau, bà mới nghẹn ngào cất tiếng: “Cha.”
Hai cha con đã xa cách mấy chục năm, khi gặp lại, không ai nhắc đến những chuyện buồn trước đây.
Khi cha Tống nhìn thấy ông cụ Phương, ông lập tức quỳ xuống dập đầu tạ lỗi: “Cha, nếu không phải tại con thì cha và Văn Nhã đã không phải xa nhau bao năm. Con thật có lỗi với cha.”
May thay, giờ đây ông đã không còn bị liệt. Nếu không, ông thực sự sợ rằng ông cụ Phương sẽ mang vợ mình đi mà không cho họ gặp lại.
Ông cụ Phương xua tay, đỡ cha Tống dậy: “Thôi, thôi, lúc đó thời thế loạn lạc, xảy ra nhiều chuyện, cứ để quá khứ trôi qua. Thấy các con bình an, cả nhà sum vầy hạnh phúc, ta đã yên lòng.”
Một nơi khác, trong tù.
Triệu Giai Doanh đã bị giam hơn một năm. Cô ta không thể ngờ rằng người trực tiếp đưa cô vào tù lại chính là ông ngoại mình.
Hơn một năm trước, cô ta và mẹ mình đã xảy ra mâu thuẫn với một cặp mẹ con khác trong trung tâm mua sắm. Vì dựa vào sự chống lưng của ông cụ Phương, họ không chịu nhường nhịn dù bản thân đã sai.
Tuy nhiên, đối phương cũng không dễ động vào. Cuộc tranh chấp ngày càng gay gắt.
Mẹ cô ta vốn là người tàn nhẫn cuối cùng đã tự ý sử dụng thế lực để hãm hại cặp mẹ con kia dẫn đến cái chết của họ.
Không may, vụ án này được điều tra bởi những người thuộc quyền ông cụ Phương. Khi mọi sự thật bị phơi bày, họ xin ý kiến của ông cụ.
Ông cụ Phương kiên quyết không bao che: “Những năm qua ta đã bù đắp cho họ quá đủ. Ta không nợ gì nữa. Công tư phân minh, cứ xử lý theo pháp luật.”
Mẹ của Triệu Giai Doanh đóng vai trò kẻ chủ mưu nên bị xử tử hình. Còn cô ta phải đối mặt với những tháng ngày dài đằng đẵng trong nhà tù tối tăm.
(Toàn bộ câu chuyện kết thúc tại đây.)
Lời tác giả: Kết thúc đến đây thôi. Những gì cần nói cũng đã nói hết. Ban đầu tôi còn muốn viết thêm vài tình tiết kịch tính nhưng dữ liệu không cho phép. Cảm ơn các bạn đã đồng hành. Cúi chào!
Nhóm dịch: Tui cũng sốc với đoạn kết truyện lắm mọi người à, nên hoan hỉ đừng nặng lời nha, tui sẽ giảm combo rẻ để bù đắp vì phần kết truyện quá cụt huhu...
Tại bệnh viện quân khu, Tống Sơ Noãn và Tống Sơ Nhan cùng được đưa vào phòng sinh.
Ba tháng trước Phong Bắc Nghiên đã hoàn thành nhiệm vụ của đơn vị, quay về quân khu. Tống Sơ Noãn cũng mang con theo anh sống cùng trong khu gia đình quân đội, trở thành hàng xóm với Tống Sơ Nhan.
Vì cả hai cô con gái đều sắp sinh nên mẹ Tống từ quê lên giúp chăm sóc, còn mẹ Phong cũng đến hỗ trợ Tống Sơ Noãn.
Ngoài phòng sinh, hai người đàn ông cao lớn, vụng về vì lo lắng, không ngừng xoa tay. Họ vừa sốt ruột vừa phấn khích, cuối cùng bày ra một trò "đấu tay" để giải tỏa căng thẳng.
Hai đứa con lớn của họ, Đại Bảo và Nhị Bảo thấy vậy cũng tham gia so tài nhưng chẳng ai thắng được.
Bỗng nhiên, tiếng khóc đầu tiên của trẻ sơ sinh vang lên từ phòng sinh. Phong Bắc Nghiên và Trương Ninh Viễn lập tức buông tay, vội chạy đến trước cửa, chờ tin vui.
Cửa phòng mở ra, một y tá bế đứa bé ra ngoài.
Cả hai cùng hỏi: “Là con của tôi phải không?”
Y tá nhìn họ hỏi: “Ai là đồng chí Trương Ninh Viễn?”
“Tôi đây!” Trương Ninh Viễn đứng thẳng như chào cờ, suýt nữa giơ tay chào y tá.
Y tá mỉm cười: “Chúc mừng anh. Vợ anh vừa sinh một bé gái.”
Trương Ninh Viễn nhìn đứa bé trong tã, vô cùng vui mừng hỏi ngay: “Vợ tôi thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều ổn, anh không cần lo lắng nhưng bây giờ chưa thể vào thăm cô ấy. Anh có muốn bế con gái không?”
“Có thể sao?” Hắn ta hơi lưỡng lự, sợ mình không biết cách bế trẻ.
“Để tôi chỉ cho anh.”
Y tá hướng dẫn hắn ta cách bế. Trương Ninh Viễn cẩn thận ôm đứa bé vào lòng, vừa hạnh phúc vừa không dám tin rằng giờ đây hắn ta và Tống Sơ Nhan đã có con.
Nửa tiếng sau, cửa phòng lại mở. Y tá và mẹ Phong bế thêm hai đứa trẻ bước ra.
Mẹ Phong vui vẻ nói: "Bắc Nghiên, nhà họ Phong chúng ta thật sự là đông vui thịnh vượng! Noãn Noãn lại sinh cho con hai đứa con trai. Ôi trời, đúng là công thần lớn của nhà chúng ta! Nhìn hai thằng nhóc đẹp trai thế này này."
Phong Bắc Nghiên: anh thật ra rất muốn có một cô con gái.
Nhưng dù sao thì con trai do vợ sinh ra, anh cũng phải yêu thương hết mực.
Anh chỉ liếc nhìn hai thằng nhóc nghịch ngợm một cái rồi cùng Trương Ninh Viễn đi vào thăm vợ.
Tống Sơ Noãn cảm thấy ghen tị khi Tống Sơ Nhan sinh được một cô con gái. Cô nhìn Phong Bắc Nghiên với vẻ áy náy: "Xin lỗi anh, em không thể sinh được con gái cho anh."
Phong Bắc Nghiên tỏ ra không quan tâm: "Dù là con gái hay con trai, chỉ cần là em sinh ra thì đều là bảo bối của anh, anh yêu thương còn không hết. Con trai cũng tốt mà, con trai có thể đi lính, có thể chiến đấu, tiếp nối con đường của anh bảo vệ tổ quốc, đó là vinh dự lớn lao."
Ở phòng bên kia, Tống Sơ Nhan hỏi Trương Ninh Viễn: "Em sinh được con gái, anh có buồn không?"
"Sao lại buồn được?" Khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ tự hào: "Anh có một 'chiếc áo bông nhỏ', anh vui mừng lắm chứ. Anh đoán chắc chắn người bên kia đang ghen tị với chúng ta đấy."
Phong Bắc Nghiên: "..."
Tống Sơ Noãn và Tống Sơ Nhan cùng xuất viện. Vì hai gia đình ở đối diện nhau nên việc mẹ Tống chăm sóc hai cô con gái trong thời gian ở cữ trở nên thuận tiện hơn. Thêm vào đó, có mẹ Phong hỗ trợ, mọi thứ được sắp xếp chu đáo.
Khi đang bận rộn chăm sóc hai cô con gái, mẹ Tống nhận được một lá thư từ quê nhà. Lá thư báo rằng Hoàng Linh Ngọc đã mang thai. Mục đích chính của bức thư không phải để mời bà về quê mà chỉ để báo tin vui.
Niềm vui nối tiếp niềm vui, mẹ Tống cười đến không khép miệng được: "Hai đứa nó bảo vì công việc nên định không sinh con trong hai ba năm, không ngờ Linh Ngọc lại có bầu nhanh như vậy. Ông trời muốn nhà họ Tống chúng ta thịnh vượng, đúng là muốn cản cũng không cản được."
Lúc này, Cố Nhược Linh đã mang thai sáu tháng, chỉ hơn ba tháng nữa là sinh. Con cháu đầy đàn, gương mặt mẹ Tống mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui.
Ngoại truyện 2
Thời gian thấm thoát trôi qua, Bát Nha đã ba tuổi. Thấy những đứa trẻ khác đều có mẹ, cô bé hỏi Phong Bắc Hà: "Cha ơi, tại sao Hồ Đản và những đứa trẻ khác đều có mẹ, còn con và chị thì không có mẹ?"
Phong Bắc Hà sững người một lúc, rồi đáp: "Mẹ con đi đến một nơi, một thời gian nữa mới về được."
"Mẹ đi đâu ạ? Bao lâu nữa mẹ mới về? Con rất muốn có mẹ. Mẹ sẽ thương con, yêu con và ôm con ngủ mỗi tối. Hồ Đản Nhi nói mẹ anh ấy tối nào cũng ôm anh ấy ngủ."
Phong Bắc Hà thở dài: "Con thực sự rất muốn có mẹ à?"
Bát Nha gật đầu: "Những đứa trẻ khác có, con cũng muốn có."
Phong Bắc Hà cũng muốn các con mình có mẹ bên cạnh, nhưng Lưu Mẫn Lệ thực sự không xứng đáng.
Vì không muốn Bát Nha buồn, anh ta không kể cho con nghe chuyện Lưu Mẫn Lệ đã từng định bán con bé đi. Cả nhà họ Phong cũng kín miệng, không ai nhắc đến chuyện cũ với Bát Nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Bắc Hà suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bát Nha, nếu mẹ con là một người rất tàn nhẫn, định bán con đi thì con có còn muốn mẹ không?"
Bát Nha lập tức lắc đầu: "Nếu mẹ muốn bán con thì mẹ là người xấu. Vậy thì con không cần mẹ nữa."
Trẻ con suy nghĩ đơn giản như vậy, thêm nữa, Bát Nha chưa từng sống cùng Lưu Mẫn Lệ nên không có chút tình cảm nào. Vì vậy, việc từ bỏ trở nên rất dễ dàng.
Phong Bắc Hà nói: "Bát Nha đừng buồn, con vẫn còn cha và các chị. Tất cả chúng ta đều thương con."
"Vậy con không tìm mẹ nữa. Con chỉ cần cha và các chị thôi."
"Được."
Lưu Mẫn Lệ đã ở trong tù được ba năm. Ba năm qua, ngày nào cô ta cũng hối hận về những việc sai trái mình đã làm, tiếc nuối cuộc đời ngắn ngủi mà cô ta không thể đối xử tốt với con mình.
Cô ta cũng luôn suy nghĩ về mối quan hệ với Phong Bắc Hà.
Trước khi vào tù, Phong Bắc Hà đã muốn ly hôn với cô ta. Ba năm trôi qua, cô ta nghĩ rằng chắc hẳn anh ta đã tìm được người phụ nữ khác và muốn ly hôn với mình.
Dù anh ta không tìm người khác thì cô ta cũng tự thấy mình không xứng đáng quay lại nhà họ Phong. Cô ta không còn mặt mũi để gặp họ nữa.
Chờ mãi không thấy Phong Bắc Hà gửi thư, Lưu Mẫn Lệ nhờ người viết hộ một lá thư gửi cho anh ta, thúc giục anh ta hoàn tất thủ tục ly hôn để anh ta có được tự do.
Phong Bắc Hà nhận được lá thư từ Lưu Mẫn Lệ, trong đó bày tỏ sự hối lỗi sâu sắc của cô ta trong suốt ba năm qua ở trại giam.
Ba năm nay cũng không phải không có người giới thiệu đối tượng cho Phong Bắc Hà. Nếu chỉ cần chọn một người có điều kiện ổn ổn để "sống tạm bợ" qua ngày thì cũng không khó nhưng anh ta luôn lo sợ con cái sẽ bị mẹ kế ngược đãi. Tam Nha giờ đã mười ba tuổi, chỉ hai ba năm nữa là thành thiếu nữ. Ngũ Nha cũng đã mười một tuổi. Cả hai con đều không còn nhỏ, liệu chúng có thể hòa hợp với mẹ kế hay không? Vì thế, anh ta chưa bao giờ đồng ý tái hôn.
Dù Lưu Mẫn Lệ tỏ ra rất hối cải nhưng Phong Bắc Hà không thể quên được những tổn thương cô ta từng gây ra cho Bát Nha. Nếu sau này cô ta lại có những suy nghĩ bất lợi cho con cái, e rằng anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Hôm đó, Lưu Mẫn Lệ nghe thấy quản giáo gọi tên mình để ra phòng thăm nuôi. Trong lòng cô ta chợt hoài nghi: Ai sẽ đến thăm cô ta đây?
Là mẹ cô ta sao? Không thể, mẹ cô ta đã mất cách đây một năm rồi.
Là anh trai cô ta sao?
Cô ta lưỡng lự một chút nhưng vẫn theo quản giáo tới phòng thăm nuôi. Cô ta kinh ngạc khi nhìn thấy Phong Bắc Hà đang ngồi ở đó. Anh ta thực sự tới để nói chuyện ly hôn.
Khoảnh khắc đó, cô ta bỗng cảm thấy sợ hãi, hối hận vì đã viết lá thư cho anh ta.
Cô ta đã không còn mẹ, nếu Phong Bắc Hà cũng ly hôn với cô ta vậy cô ta sẽ không còn chồng, không còn con cái nữa.
Phong Bắc Hà nhìn cô ta nói: "Lưu Mẫn Lệ, chúng ta đã kéo dài chuyện này ba năm rồi. Hôm nay nên giải quyết rõ ràng thôi."
Lưu Mẫn Lệ không níu kéo, chỉ gật đầu: "Đúng, nên giải quyết. Ly hôn đi."
Năm năm sau, Tam Nha đã mười tám tuổi, kết hôn với một chàng trai trong đại đội làm nghề nuôi cá. Phong Bắc Hà và Phong Bắc Sơn nghe theo lời khuyên của Tống Sơ Noãn và Phong Bắc Nghiên cùng nhau nhận thầu hơn một trăm mẫu đất hoang để trồng cây ăn trái và chăn nuôi. Cuộc sống ngày càng khấm khá.
Nhìn thấy ngày tháng mỗi ngày một tốt đẹp hơn, các chị em gái trong nhà cũng đã trưởng thành, Tam Nha bắt đầu lo lắng cho hạnh phúc của cha. Cô bận rộn tìm kiếm cho Phong Bắc Hà một nửa còn lại nhưng Phong Bắc Hà vẫn từ chối.
"Cha đã già thế này rồi còn tìm bạn đời làm gì nữa?"
Cho đến một ngày, trong vườn trái cây xuất hiện một người phụ nữ trung niên rất chăm chỉ. Bà vốn là người quê, sau khi mất chồng và con trai đã lên thành phố nương nhờ người thân.
Người phụ nữ đó không chỉ siêng năng mà còn thật thà, đáng tin.
Phong Bắc Hà cứ ngỡ mình sẽ sống độc thân cả đời nhưng không ngờ khi bước vào tuổi trung niên, ông vẫn có cơ hội trải nghiệm một tình yêu giản dị mà ấm áp.
Dưới sự đồng ý của gia đình, họ chính thức thành đôi thông qua sự mai mối đường đường chính chính.
Ngoại truyện 3
Giờ đã là năm 1981.
Bốn năm trước, năm anh em nhà họ Tống, trừ Tống Bảo Quốc và Tống Sơ Nhan đều thi đậu đại học ở Bắc Kinh. Tống Sơ Noãn và Tống Ái Quốc đỗ vào Đại học Bắc Kinh, còn Tống Vệ Quốc thì vào trường Sư phạm.
Sau bốn năm học tập, tất cả đều đã tốt nghiệp.
Tống Sơ Noãn làm việc tại Bộ Ngoại giao, Tống Ái Quốc phát huy sở trường của mình trở thành một kỹ sư trẻ chuyên ngành cơ khí. Còn Tống Vệ Quốc trở thành giáo viên trung học.
Hai năm trước, Phong Bắc Nghiên đã tìm cách điều chuyển công tác lên Bắc Kinh và đưa con cái theo cùng.
Cố Nhược Linh và Hoàng Linh Ngọc cũng mang theo con cái dọn tới Bắc Kinh định cư.
Với sự giúp đỡ của Tống Sơ Noãn, Tống Sơ Nhan đã mở được bốn cửa hàng quần áo tại Bắc Kinh và một xưởng may nhỏ. Quần áo bán trong cửa hàng đều do cô tự thiết kế và sản xuất tại xưởng của mình.
Trương Ninh Viễn thì chưa chuyển công tác lên Bắc Kinh nhưng hắn ta đang nỗ lực phối hợp với quân khu để hoàn thành việc điều động.
Tống Bảo Quốc mở một xưởng sản xuất đồ nội thất ở Bắc Kinh, kinh doanh rất phát đạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi tất cả anh chị em trong nhà đều đã tập trung ở đây, họ đưa cả cha mẹ Tống lên Bắc Kinh để đoàn tụ.
Mục Cẩn Tu và Lý Phượng Bình sau khi được minh oan cũng trở về Bắc Kinh, lấy lại căn nhà cũ của mình. Tống Sơ Nhan dẫn theo con cái về sống cùng họ.
Cả bốn anh chị em còn lại chung tay mua một tứ hợp viện lớn có bốn sân. Cả gia đình sống quây quần ở đó, không khí vừa nhộn nhịp vừa hòa thuận.
Hai ông bà cụ thường ngày trông cháu, đi dạo, cuộc sống trôi qua an nhàn, thoải mái.
Trong tứ hợp viện, ngoài phòng của họ vẫn còn mấy gian trống. Cha Phong và mẹ Phong cùng với Phong Bắc Vũ và gia đình ba người con trai cũng sắp chuyển tới đây.
Tống Sơ Noãn giúp Phong Bắc Vũ tìm một công việc tài xế ở Bắc Kinh, còn Đinh Hương thì có thể làm việc trong cửa hàng quần áo của Tống Sơ Nhan.
Nửa năm sau, Trương Ninh Viễn cuối cùng cũng hoàn tất việc điều chuyển công tác lên Bắc Kinh. Gia đình ba người của Tống Sơ Nhan từ đó chính thức đoàn tụ.
Ngoại truyện 4
Những ngày gần đây, trên các tờ báo đều đăng tin về hội nghị lớn nhất cả nước, tổ chức năm năm một lần nhằm bầu chọn đội ngũ lãnh đạo quốc gia mới.
Phong Bắc Nghiên đại diện quân đội cũng tham gia hội nghị này. Hằng ngày, anh đều mang về một vài tờ báo để đọc. Khi anh đi làm, mẹ Tống thường lấy những tờ báo đó ra đọc để giết thời gian.
Trong một lần đọc báo, bà vô tình nhìn thấy một cái tên quen thuộc, lập tức xúc động, nước mắt rơi lã chã.
Cái tên đó thuộc về cha bà – ông cụ Phương, người giờ đây đã là một cán bộ nhà nước, vừa được điều từ địa phương lên Bắc Kinh nhờ cuộc bầu cử lần này.
Hơn chục năm xa cách, làm sao bà không nhớ gia đình mình. Bà muốn nhanh chóng gặp lại cha và các anh trai.
Nhưng nghĩ đến việc ngày xưa, vì bồng bột mà theo cha Tống về quê dẫn đến cảnh xa cách bấy lâu, bà không biết phải đối mặt với gia đình thế nào.
Tại sân bay, ông cụ Phương, dù đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn giữ được phong thái đĩnh đạc, tinh thần minh mẫn. Ông cụ phụ trách đoàn đón tiếp các lãnh đạo nước ngoài.
Do cần phiên dịch để giao tiếp, Tống Sơ Noãn được sắp xếp làm phiên dịch cho ông cụ Phương.
Dù đã lớn tuổi nhưng đôi mắt ông cụ Phương vẫn rất tinh anh. Ngay từ lần đầu nhìn thấy Tống Sơ Noãn, ông cụ lập tức nghĩ đến người con gái thất lạc bấy lâu, Phương Văn Nhã.
Cô gái trẻ trước mặt có nhiều nét giống con gái cụ đến kinh ngạc.
Ông cụ Phương không kìm được liền hỏi: “Cô gái, không biết cháu có quan hệ gì với Phương Văn Nhã không?”
Tống Sơ Noãn hiểu rõ những chuyện năm xưa của mẹ, thấy ông cụ Phương có vẻ ngoài tầm tuổi ông ngoại mình liền đáp: “Mẹ cháu chính là Phương Văn Nhã.”
Tại nhà họ Tống, mẹ Tống vẫn đang trăn trở cách gặp lại ông cụ Phương và hóa giải những hiểu lầm năm xưa. Đúng lúc đó, Tống Sơ Noãn dẫn ông cụ Phương về.
Vừa bước vào, ông cụ Phương đã nhìn thấy con gái mình. Ánh mắt đầy yêu thương, ông cụ dịu dàng gọi: “Nhã Nhã.”
Mẹ Tống quay lại, nhìn thấy cha mình thì sững sờ không nói nên lời.
Một lúc sau, bà mới nghẹn ngào cất tiếng: “Cha.”
Hai cha con đã xa cách mấy chục năm, khi gặp lại, không ai nhắc đến những chuyện buồn trước đây.
Khi cha Tống nhìn thấy ông cụ Phương, ông lập tức quỳ xuống dập đầu tạ lỗi: “Cha, nếu không phải tại con thì cha và Văn Nhã đã không phải xa nhau bao năm. Con thật có lỗi với cha.”
May thay, giờ đây ông đã không còn bị liệt. Nếu không, ông thực sự sợ rằng ông cụ Phương sẽ mang vợ mình đi mà không cho họ gặp lại.
Ông cụ Phương xua tay, đỡ cha Tống dậy: “Thôi, thôi, lúc đó thời thế loạn lạc, xảy ra nhiều chuyện, cứ để quá khứ trôi qua. Thấy các con bình an, cả nhà sum vầy hạnh phúc, ta đã yên lòng.”
Một nơi khác, trong tù.
Triệu Giai Doanh đã bị giam hơn một năm. Cô ta không thể ngờ rằng người trực tiếp đưa cô vào tù lại chính là ông ngoại mình.
Hơn một năm trước, cô ta và mẹ mình đã xảy ra mâu thuẫn với một cặp mẹ con khác trong trung tâm mua sắm. Vì dựa vào sự chống lưng của ông cụ Phương, họ không chịu nhường nhịn dù bản thân đã sai.
Tuy nhiên, đối phương cũng không dễ động vào. Cuộc tranh chấp ngày càng gay gắt.
Mẹ cô ta vốn là người tàn nhẫn cuối cùng đã tự ý sử dụng thế lực để hãm hại cặp mẹ con kia dẫn đến cái chết của họ.
Không may, vụ án này được điều tra bởi những người thuộc quyền ông cụ Phương. Khi mọi sự thật bị phơi bày, họ xin ý kiến của ông cụ.
Ông cụ Phương kiên quyết không bao che: “Những năm qua ta đã bù đắp cho họ quá đủ. Ta không nợ gì nữa. Công tư phân minh, cứ xử lý theo pháp luật.”
Mẹ của Triệu Giai Doanh đóng vai trò kẻ chủ mưu nên bị xử tử hình. Còn cô ta phải đối mặt với những tháng ngày dài đằng đẵng trong nhà tù tối tăm.
(Toàn bộ câu chuyện kết thúc tại đây.)
Lời tác giả: Kết thúc đến đây thôi. Những gì cần nói cũng đã nói hết. Ban đầu tôi còn muốn viết thêm vài tình tiết kịch tính nhưng dữ liệu không cho phép. Cảm ơn các bạn đã đồng hành. Cúi chào!
Nhóm dịch: Tui cũng sốc với đoạn kết truyện lắm mọi người à, nên hoan hỉ đừng nặng lời nha, tui sẽ giảm combo rẻ để bù đắp vì phần kết truyện quá cụt huhu...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro