[70] Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian Được Tháo Hán Sủng Tận Trời
Chương 11
Nhất Chỉ Tố Mộng Đích Hàm Ngư
2024-08-05 11:47:49
Hơn nữa còn hay ‘tương tác’ với con cái.
Lục Phi Vũ chỉ cảm thấy người mẹ trước mặt thật dịu dàng, bàn tay trên đầu mình thật ấm áp.
Cậu ta rất muốn nhào vào lòng mẹ, để mẹ ôm mình.
Mỗi lần, cậu chỉ có thể nhìn những đứa trẻ khác trong làng bằng ánh mắt thèm thuồng.
Với cậu ta mà nói, đó là một điều xa xỉ.
Mỗi ngày về nhà, nếu mẹ không mắng không đánh cậu thì đã tốt lắm rồi.
Ăn không no bụng là chuyện thường xuyên.
Nhận ra sự khao khát của đứa trẻ, Hạ Thanh Thanh đưa tay ôm Lục Phi Vũ vào lòng, một lần nữa dịu dàng gọi: "Tiểu Vũ, mẹ biết lỗi rồi mà, sau này sẽ không đánh con, cũng không mắng con nữa.”
“Con có thể tha thứ cho mẹ không?"
Một sự ấm áp chưa từng có lan tỏa trong lòng Lục Phi Vũ.
Cậu cố nén nước mắt, ừ một tiếng.
Lục Phượng Cầm cau mày, nhìn thế nào cũng không hiểu nổi Hạ Thanh Thanh lúc này.
"Mẹ, vậy mẹ cũng không được đánh em trai, cũng không được mắng em trai, mẹ cũng không được đánh bố, cũng không được mắng bố." Lục Phi Vũ nhỏ bé dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Hạ Thanh Thanh nhưng lại đưa ra yêu cầu của mình.
Hạ Thanh Thanh vui vẻ cười, nụ cười này khiến cả người cô trở nên tươi tắn.
Khuôn mặt trái xoan vốn đã xinh đẹp khiến người ta phải ngoái nhìn thêm một lần nữa.
Hạ Thanh Thanh buông con trai mình ra nhìn thẳng vào Lục Phi Vũ, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: "Được, mẹ đồng ý với con!"
Nhìn người mẹ dịu dàng trước mặt, Lục Phi Vũ cứ ngỡ mình đang mơ.
Cậu giơ tay lên véo mạnh vào mặt mình.
"Ái da, đau, là thật này." Nhìn thấy đứa trẻ nhăn mặt nhăn mũi vì đau, Hạ Thanh Thanh bật cười thành tiếng.
Cô cưng chiều đưa tay xoa đầu Lục Phi Vũ.
Sau đó mới đứng dậy, nhìn xuống người phụ nữ kia đang đánh giá mình với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Thanh Thanh, không phải trước đây cô còn đòi ly hôn sao? Không ly nữa hả?" Lúc này trong lòng Lục Phượng Cầm có rất nhiều nghi ngờ nhưng vẫn cố tình hỏi ra.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Phi Vũ căng thẳng, sắc mặt rất khó coi.
Cơ thể vốn đã gầy yếu, khiến người ta nhìn vào càng thêm đáng thương.
Trong lòng Hạ Thanh Thanh lại mắng thầm nguyên chủ một trận.
Cô nhất định phải nuôi hai đứa con trai béo trắng, càng phải nuôi dạy hai đứa con trai thành người.
Kết cục thảm hại của nguyên chủ và những đứa trẻ, cô nhất định phải thay đổi.
Hạ Thanh Thanh cong môi cười, cười rất có thâm ý: "Tôi có ly hôn hay không liên quan gì đến cô?"
Khuôn mặt đầy mong đợi của Lục Phượng Cầm biến thành sượng trân.
Hạ Thanh Thanh thế mà lại không nịnh nọt cô ta, hơn nữa còn dùng giọng điệu này để đối đầu với cô ta.
Không đúng.
Điều này có gì đó không đúng!
Lục Phi Vũ chỉ cảm thấy người mẹ trước mặt thật dịu dàng, bàn tay trên đầu mình thật ấm áp.
Cậu ta rất muốn nhào vào lòng mẹ, để mẹ ôm mình.
Mỗi lần, cậu chỉ có thể nhìn những đứa trẻ khác trong làng bằng ánh mắt thèm thuồng.
Với cậu ta mà nói, đó là một điều xa xỉ.
Mỗi ngày về nhà, nếu mẹ không mắng không đánh cậu thì đã tốt lắm rồi.
Ăn không no bụng là chuyện thường xuyên.
Nhận ra sự khao khát của đứa trẻ, Hạ Thanh Thanh đưa tay ôm Lục Phi Vũ vào lòng, một lần nữa dịu dàng gọi: "Tiểu Vũ, mẹ biết lỗi rồi mà, sau này sẽ không đánh con, cũng không mắng con nữa.”
“Con có thể tha thứ cho mẹ không?"
Một sự ấm áp chưa từng có lan tỏa trong lòng Lục Phi Vũ.
Cậu cố nén nước mắt, ừ một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Phượng Cầm cau mày, nhìn thế nào cũng không hiểu nổi Hạ Thanh Thanh lúc này.
"Mẹ, vậy mẹ cũng không được đánh em trai, cũng không được mắng em trai, mẹ cũng không được đánh bố, cũng không được mắng bố." Lục Phi Vũ nhỏ bé dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Hạ Thanh Thanh nhưng lại đưa ra yêu cầu của mình.
Hạ Thanh Thanh vui vẻ cười, nụ cười này khiến cả người cô trở nên tươi tắn.
Khuôn mặt trái xoan vốn đã xinh đẹp khiến người ta phải ngoái nhìn thêm một lần nữa.
Hạ Thanh Thanh buông con trai mình ra nhìn thẳng vào Lục Phi Vũ, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: "Được, mẹ đồng ý với con!"
Nhìn người mẹ dịu dàng trước mặt, Lục Phi Vũ cứ ngỡ mình đang mơ.
Cậu giơ tay lên véo mạnh vào mặt mình.
"Ái da, đau, là thật này." Nhìn thấy đứa trẻ nhăn mặt nhăn mũi vì đau, Hạ Thanh Thanh bật cười thành tiếng.
Cô cưng chiều đưa tay xoa đầu Lục Phi Vũ.
Sau đó mới đứng dậy, nhìn xuống người phụ nữ kia đang đánh giá mình với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thanh Thanh, không phải trước đây cô còn đòi ly hôn sao? Không ly nữa hả?" Lúc này trong lòng Lục Phượng Cầm có rất nhiều nghi ngờ nhưng vẫn cố tình hỏi ra.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Phi Vũ căng thẳng, sắc mặt rất khó coi.
Cơ thể vốn đã gầy yếu, khiến người ta nhìn vào càng thêm đáng thương.
Trong lòng Hạ Thanh Thanh lại mắng thầm nguyên chủ một trận.
Cô nhất định phải nuôi hai đứa con trai béo trắng, càng phải nuôi dạy hai đứa con trai thành người.
Kết cục thảm hại của nguyên chủ và những đứa trẻ, cô nhất định phải thay đổi.
Hạ Thanh Thanh cong môi cười, cười rất có thâm ý: "Tôi có ly hôn hay không liên quan gì đến cô?"
Khuôn mặt đầy mong đợi của Lục Phượng Cầm biến thành sượng trân.
Hạ Thanh Thanh thế mà lại không nịnh nọt cô ta, hơn nữa còn dùng giọng điệu này để đối đầu với cô ta.
Không đúng.
Điều này có gì đó không đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro