70 Quân Hôn: Cô Vợ Tinh Nghịch Chăm Con Và Chinh Phục Phi Công Trẻ Mỗi Ngày

Chương 11

2024-11-01 16:52:41

“Được thôi!”

Cầm hộp cháo, Giang Xuyên quay về phòng bệnh.

Tình trạng của Đỗ Thu không nghiêm trọng như Vương tẩu tử nói. Lúc này, cô vẫn còn khá tỉnh táo, đang nằm trên giường nhìn đứa con vừa chào đời ngủ say.

Dù vậy, vì cơ thể yếu đuối, lần sinh nở này đã khiến Đỗ Thu chịu rất nhiều đau đớn.

“Vương tẩu tử đâu rồi?” Đỗ Thu hỏi.

“À, ta bảo bà ấy về rồi. Hôm nay theo ngươi cả ngày, không nên làm phiền bà ấy thêm nữa.”

Đỗ Thu muốn ngồi dậy, Giang Xuyên vội bước tới đỡ cô.

Người nằm giường bên cạnh thấy vậy thì cười trêu: “Đỗ đồng chí, chồng ngươi thật là tận tình, ngươi sinh con mà hắn cứ bận bịu từ đầu đến cuối, chưa thấy ai chăm sóc chu đáo như vậy.”

Giang Xuyên giật mình, trong lòng chấn động. Giữa hắn và Đỗ Thu chẳng có quan hệ gì, từ “chồng” thế này sao có thể nói bừa?

Đang định lên tiếng giải thích thì Đỗ Thu đã nói trước: “Con cái luôn là do chông chăm sóc phần hơn”

Người kia nghe vậy thì ngượng ngùng, thấy chồng mình đã làm thủ tục xuất viện xong, liền nói thêm: “Đỗ đồng chí, ta mới chuyển đến viện không lâu, cũng chưa quen ai. Sau này nếu có dịp, chúng ta cùng tán gẫu nhé?”

Đỗ Thu gật đầu, “Đều ở cùng khu, sau này có nhiều dịp gặp gỡ mà.”

“Vậy chúng ta xuất viện trước, chúc ngươi mau khỏe lại.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cảm ơn.”

Chờ người giường bên xuất viện, Giang Xuyên mới nói: “Lúc nãy nên giải thích rõ ràng, bị hiểu lầm thế này không tốt cho danh tiếng của ngươi.”

Đỗ Thu khẽ thở dài, vẻ mặt buồn bã: “Ta không muốn người khác thương hại. Dù sao cũng chỉ là người qua đường, sau này chưa chắc có cơ hội qua lại, cần gì phải giải thích nhiều?”

“Nhưng loại hiểu lầm này dù sao cũng không tốt.”

Đỗ Thu gượng cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc: “Xin lỗi, vừa rồi ta không nghĩ đến nhiều như vậy.”

Nhìn ánh mắt đỏ hoe của nàng, vẻ mặt đầy áy náy, Giang Xuyên không nỡ trách móc nữa, vội vàng an ủi: “Ngươi đâu có cố ý, không cần xin lỗi ta làm gì.”

Hắn mở hộp cháo ra: “Ăn chút gì đi, bổ sung lại sức lực.”

“Giang đồng chí, thật sự cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi ở bên, có lẽ ta và con đã…”

“Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.”

Đỗ Thu khẽ ừ một tiếng, nhận hộp cháo và cái muỗng, chậm rãi múc một thìa đưa vào miệng.

Tiêu Thanh Như khẽ cúi mắt, che giấu ánh nhìn của mình, không ai có thể đoán được nàng đang nghĩ gì.

Giang Xuyên đứng bên cạnh, trầm tư suy nghĩ. Hắn không khỏi tự hỏi bản thân, có phải hắn đã quá quan tâm đến Đỗ Thu, để rồi khiến người khác hiểu lầm? Nếu để Tiêu Thanh Như biết có người lầm tưởng hắn và Đỗ Thu là vợ chồng, chắc chắn nàng sẽ lại tức giận.

Chờ một thời gian nữa, đợi đến khi Đỗ Thu hồi phục sức khỏe, có thể tự mình chăm sóc con, hắn sẽ giảm dần việc qua lại với nàng.

Ở một góc khác, một sản phụ vừa mới xuất viện lại nhắc đến Đỗ Thu, bèn nói với chồng mình: "Ngươi nhìn xem chồng người ta, luôn luôn lo lắng chăm sóc vợ không rời nửa bước. Còn ta sinh con thì ngươi lại không ở bên cạnh!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chồng nàng giải thích, "Ta cũng có lý do đặc biệt mà. Hơn nữa, chồng của đồng chí Đỗ đã hy sinh rồi."

"A? Là vậy sao?" Người vợ ngạc nhiên, lòng thầm trách, nếu đã như vậy sao không giải thích rõ từ đầu?

Cũng may là chồng nàng đã nói rõ, nếu không sau này có khi lại đi ra ngoài để người ta cười nhạo, thật khó xử biết bao.

***

Giang Xuyên rời đi, đến tận khi Tiêu Thanh Như ăn xong chén cháo và thiếp đi cũng không quay lại.

Vì không còn hy vọng, nên nàng cũng không thấy thất vọng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tiêu Thanh Như không khỏi nghĩ, như thế cũng tốt. Hắn càng quá đáng, nàng càng dễ dàng buông bỏ, càng triệt để cắt đứt hy vọng.

Nàng không nợ hắn gì cả. Từ nay về sau, nàng vẫn sẽ là Tiêu Thanh Như vững vàng như trước.

Một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống từ khóe mắt đang nhắm nghiền, thấm vào tóc mai, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.

Chỉ còn lại vệt nhòe mờ nhạt, chứng minh rằng giọt nước mắt ấy từng tồn tại.

Mẹ của Tiêu Thanh Như thở dài, những đứa trẻ thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, bà từng nghĩ rằng đó là duyên trời định sẵn, vậy mà sao lại đi đến bước đường này?

Con người, thật sự có thể thay đổi nhanh chóng đến vậy sao?

Giang Xuyên không phải là không muốn thăm Tiêu Thanh Như, chỉ là bên Đỗ Thu không có ai chăm sóc, việc này trì hoãn đến khi trời tối lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện 70 Quân Hôn: Cô Vợ Tinh Nghịch Chăm Con Và Chinh Phục Phi Công Trẻ Mỗi Ngày

Số ký tự: 0