70 Quân Hôn: Cô Vợ Tinh Nghịch Chăm Con Và Chinh Phục Phi Công Trẻ Mỗi Ngày
Chương 8
2024-11-01 16:52:41
“Bá phụ, nếu ta không giúp họ, cuộc sống của cô ấy và con nhỏ sẽ khó khăn lắm.”
Giọng Tiêu phụ trầm hẳn xuống: “Phía tổ chức đã có sắp xếp cho Đỗ Thu. Đợi cô ấy sinh con xong sẽ được đưa về hộ khẩu cũ, sẽ có người lo chỗ ở, thậm chí lo công việc cho cô ấy. Hơn nữa, còn có tiền trợ cấp. Cuộc sống của mẹ con cô ấy sẽ không thiếu thốn đâu.”
"Chính là..."
"Không có chính là."
Lời đã nói ra hết, Tiêu phụ không còn gì để bàn thêm nữa.
"Nên làm thế nào, tự ngươi suy nghĩ đi."
---
Vì tác dụng của thuốc tê, Tiêu Thanh Như ngủ thật say.
Giang Xuyên ngồi trên ghế, đưa tay định chạm vào gương mặt của Tiêu Thanh Như. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến nàng tan vỡ, hắn liền chậm rãi thu tay lại.
Khẽ thì thầm: “Thanh Như, ta thật sự không cố ý...”
“Ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Câu hỏi đó không ai trả lời. Chỉ còn lại nỗi dằn vặt không ngừng tra tấn Giang Xuyên từ sâu trong lòng. Liệu Thanh Như có trách hắn không? Liệu chuyện này có gây hại cho sức khỏe của nàng không?
Càng nghĩ nhiều, nỗi day dứt càng lớn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi y tá đến thay túi truyền nước, người nằm trên giường bệnh mới dần tỉnh lại.
“Thanh Như, ngươi tỉnh rồi?”
Nhìn thấy Giang Xuyên, trong đầu Tiêu Thanh Như chỉ hiện lên hình ảnh hắn ôm Đỗ Thu rời đi. Không còn là niềm vui mỗi khi gặp hắn như trước đây nữa. Nàng lạnh nhạt hỏi: “Ngươi sao lại ở đây?”
Giang Xuyên thoáng sững lại, áy náy nói: “Bá mẫu về nhà nấu cháo, nhờ ta ở lại đây trông ngươi. Thanh Như, ta thật sự không cố ý bỏ lại ngươi.”
“Ừ, ta biết. Tình huống của đồng chí Đỗ cấp bách hơn, ngươi lo lắng cho nàng cũng là hợp lý thôi.”
Giọng nói mang vẻ thấu hiểu ấy lại khiến Giang Xuyên cảm thấy lạnh sống lưng. Là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau, họ quá hiểu tính tình của nhau. Thanh Như chỉ cư xử như vậy với người ngoài, lễ phép nhưng xa cách.
Giữa họ, không nên như thế này.
Giang Xuyên lo lắng nắm lấy tay nàng: “Thanh Như, ta thật sự không cố ý. Sau khi thu xếp xong cho đồng chí Đỗ, ta liền quay lại tìm ngươi, chỉ là đã muộn một chút thôi.”
Chỉ là muộn một chút thôi sao?
Nụ cười chua chát thoáng hiện trên môi, Tiêu Thanh Như dùng sức rút tay về: “Ta bên này không có việc gì, ngươi đi đi.”
“Không, ta không đi đâu.”
Thanh Như vẫn đang giận, nếu hắn rời đi bây giờ chẳng phải càng thêm sai lầm sao? Hắn cần phải dỗ dành nàng thật tốt.
“Thanh Như, ngươi khát không? Có đói bụng không?”
Bất kể hắn nói gì, Tiêu Thanh Như đều làm ngơ, lời hắn nói như gió thoảng bên tai, tai trái vào, tai phải ra.
Cái cảm giác lạnh buốt trong lòng này, nàng không muốn trải qua thêm lần nào nữa. Có những người, vốn dĩ không thuộc về mình.
Nàng cũng có lòng tự trọng, không thể hạ mình vì một người đàn ông, nhẫn nhịn đến tận cùng như thế nữa. Đến lúc phải kết thúc rồi.
“Lần tới khi ta được nghỉ phép, lúc đó chắc ngươi cũng đã hồi phục. Chúng ta có thể đi xem phim ở thành phố nhé?”
“Nếu ngươi không thích xem phim, thì chúng ta có thể đi Cung Tiêu Xã dạo một vòng. Ta có vài phiếu tem, có thể mua cho ngươi một chiếc váy.”
“Ngươi từng nói muốn cùng ta chụp một tấm ảnh chung. Vậy thì lần đó chúng ta sẽ ghé qua tiệm chụp ảnh luôn nhé.”
Thấy Tiêu Thanh Như không động lòng, Giang Xuyên càng hoảng hốt, hơi thở trở nên gấp gáp. "Ngươi không phải từng nói món thịt kho tàu ở tiệm cơm quốc doanh rất ngon sao? Đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đi ăn."
Càng nghe hắn nói, ánh mắt Tiêu Thanh Như càng thêm lạnh lùng, thậm chí còn lộ rõ vẻ chán ghét. Đây là cảm giác mà trước giờ Giang Xuyên chưa từng trải qua, tựa như hắn hoàn toàn không còn quan trọng gì trong lòng nàng.
Lại lần nữa nắm chặt tay Tiêu Thanh Như, giọng nói của hắn đầy vẻ khẩn cầu. “Thanh Như, đừng như vậy. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó.”
Cố rút tay nhưng không được, ánh mắt Tiêu Thanh Như lộ vẻ phẫn nộ. “Khi ngươi hết lần này đến lần khác chọn người khác thay vì ta, ngươi đã nên nghĩ đến kết cục này!”
“Ta cũng là con người, không phải thánh nhân. Ta không thể chịu nổi việc vị hôn phu của mình đặt một người phụ nữ khác lên vị trí quan trọng nhất. Vậy nên, Giang Xuyên, chúng ta kết thúc ở đây!”
Lời nói dứt khoát vang lên, trong lòng Tiêu Thanh Như như trút được gánh nặng, đáng lẽ nàng nên làm điều này từ lâu. Khi Giang Xuyên cứ mãi vướng bận chuyện của Đỗ Thu, đáng lẽ nàng phải dứt khoát rời khỏi cuộc đời hắn.
Giọng Tiêu phụ trầm hẳn xuống: “Phía tổ chức đã có sắp xếp cho Đỗ Thu. Đợi cô ấy sinh con xong sẽ được đưa về hộ khẩu cũ, sẽ có người lo chỗ ở, thậm chí lo công việc cho cô ấy. Hơn nữa, còn có tiền trợ cấp. Cuộc sống của mẹ con cô ấy sẽ không thiếu thốn đâu.”
"Chính là..."
"Không có chính là."
Lời đã nói ra hết, Tiêu phụ không còn gì để bàn thêm nữa.
"Nên làm thế nào, tự ngươi suy nghĩ đi."
---
Vì tác dụng của thuốc tê, Tiêu Thanh Như ngủ thật say.
Giang Xuyên ngồi trên ghế, đưa tay định chạm vào gương mặt của Tiêu Thanh Như. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến nàng tan vỡ, hắn liền chậm rãi thu tay lại.
Khẽ thì thầm: “Thanh Như, ta thật sự không cố ý...”
“Ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Câu hỏi đó không ai trả lời. Chỉ còn lại nỗi dằn vặt không ngừng tra tấn Giang Xuyên từ sâu trong lòng. Liệu Thanh Như có trách hắn không? Liệu chuyện này có gây hại cho sức khỏe của nàng không?
Càng nghĩ nhiều, nỗi day dứt càng lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi y tá đến thay túi truyền nước, người nằm trên giường bệnh mới dần tỉnh lại.
“Thanh Như, ngươi tỉnh rồi?”
Nhìn thấy Giang Xuyên, trong đầu Tiêu Thanh Như chỉ hiện lên hình ảnh hắn ôm Đỗ Thu rời đi. Không còn là niềm vui mỗi khi gặp hắn như trước đây nữa. Nàng lạnh nhạt hỏi: “Ngươi sao lại ở đây?”
Giang Xuyên thoáng sững lại, áy náy nói: “Bá mẫu về nhà nấu cháo, nhờ ta ở lại đây trông ngươi. Thanh Như, ta thật sự không cố ý bỏ lại ngươi.”
“Ừ, ta biết. Tình huống của đồng chí Đỗ cấp bách hơn, ngươi lo lắng cho nàng cũng là hợp lý thôi.”
Giọng nói mang vẻ thấu hiểu ấy lại khiến Giang Xuyên cảm thấy lạnh sống lưng. Là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau, họ quá hiểu tính tình của nhau. Thanh Như chỉ cư xử như vậy với người ngoài, lễ phép nhưng xa cách.
Giữa họ, không nên như thế này.
Giang Xuyên lo lắng nắm lấy tay nàng: “Thanh Như, ta thật sự không cố ý. Sau khi thu xếp xong cho đồng chí Đỗ, ta liền quay lại tìm ngươi, chỉ là đã muộn một chút thôi.”
Chỉ là muộn một chút thôi sao?
Nụ cười chua chát thoáng hiện trên môi, Tiêu Thanh Như dùng sức rút tay về: “Ta bên này không có việc gì, ngươi đi đi.”
“Không, ta không đi đâu.”
Thanh Như vẫn đang giận, nếu hắn rời đi bây giờ chẳng phải càng thêm sai lầm sao? Hắn cần phải dỗ dành nàng thật tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thanh Như, ngươi khát không? Có đói bụng không?”
Bất kể hắn nói gì, Tiêu Thanh Như đều làm ngơ, lời hắn nói như gió thoảng bên tai, tai trái vào, tai phải ra.
Cái cảm giác lạnh buốt trong lòng này, nàng không muốn trải qua thêm lần nào nữa. Có những người, vốn dĩ không thuộc về mình.
Nàng cũng có lòng tự trọng, không thể hạ mình vì một người đàn ông, nhẫn nhịn đến tận cùng như thế nữa. Đến lúc phải kết thúc rồi.
“Lần tới khi ta được nghỉ phép, lúc đó chắc ngươi cũng đã hồi phục. Chúng ta có thể đi xem phim ở thành phố nhé?”
“Nếu ngươi không thích xem phim, thì chúng ta có thể đi Cung Tiêu Xã dạo một vòng. Ta có vài phiếu tem, có thể mua cho ngươi một chiếc váy.”
“Ngươi từng nói muốn cùng ta chụp một tấm ảnh chung. Vậy thì lần đó chúng ta sẽ ghé qua tiệm chụp ảnh luôn nhé.”
Thấy Tiêu Thanh Như không động lòng, Giang Xuyên càng hoảng hốt, hơi thở trở nên gấp gáp. "Ngươi không phải từng nói món thịt kho tàu ở tiệm cơm quốc doanh rất ngon sao? Đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đi ăn."
Càng nghe hắn nói, ánh mắt Tiêu Thanh Như càng thêm lạnh lùng, thậm chí còn lộ rõ vẻ chán ghét. Đây là cảm giác mà trước giờ Giang Xuyên chưa từng trải qua, tựa như hắn hoàn toàn không còn quan trọng gì trong lòng nàng.
Lại lần nữa nắm chặt tay Tiêu Thanh Như, giọng nói của hắn đầy vẻ khẩn cầu. “Thanh Như, đừng như vậy. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó.”
Cố rút tay nhưng không được, ánh mắt Tiêu Thanh Như lộ vẻ phẫn nộ. “Khi ngươi hết lần này đến lần khác chọn người khác thay vì ta, ngươi đã nên nghĩ đến kết cục này!”
“Ta cũng là con người, không phải thánh nhân. Ta không thể chịu nổi việc vị hôn phu của mình đặt một người phụ nữ khác lên vị trí quan trọng nhất. Vậy nên, Giang Xuyên, chúng ta kết thúc ở đây!”
Lời nói dứt khoát vang lên, trong lòng Tiêu Thanh Như như trút được gánh nặng, đáng lẽ nàng nên làm điều này từ lâu. Khi Giang Xuyên cứ mãi vướng bận chuyện của Đỗ Thu, đáng lẽ nàng phải dứt khoát rời khỏi cuộc đời hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro