[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
A
Thất Dạ Thiếu Gia
2024-08-29 11:17:27
“Phải đấy phải đấy, dù sao cũng là người một nhà, gãy xương cũng còn dính gân, có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau là được rồi, sao lại phải làm lớn chuyện đến mức báo cảnh sát. Con bé Vãn này, bà thấy hai đứa nên nhanh đi xin lỗi ông bà nội đi, rồi đón họ về.”
Mấy người này thật đúng là đứng núi này trông núi nọ, rảnh rỗi sinh nông nổi, dao không đâm vào người mình thì không biết đau, đứng đó nói lời gió mát.
Tô Vãn Vãn ủ rũ, mặt buồn rười rượi: "Mẹ cháu, mẹ cháu mang thai đôi, vốn đã nguy hiểm, lại bị Tô Tú Nhi đụng trúng, suýt nữa thì mất mạng…”
“Bác sĩ nói, tuy rằng lần này đưa đến kịp thời, may mắn giữ được mạng cho mẹ cháu. Nhưng bà ấy vẫn chưa qua cơn nguy kịch, phải nằm viện theo dõi, còn phải dùng thuốc rất đắt tiền để dưỡng thai.”
“Các bác, các cô, mọi người cũng biết, nằm viện thì tốn kém biết bao nhiêu. Tiền của chúng cháu đều bị ông bà nội lấy hết rồi, chỉ còn một chút tiền trợ cấp thôi, không biết dùng được bao lâu nữa, nên mới phải về đây mượn tạm mọi người một ít. Mọi người đều là người tốt, chắc chắn sẽ không từ chối chúng cháu đâu nhỉ?”
Cái gì? Thì ra là về mượn tiền!
Đám người vây quanh hóng chuyện nghe vậy, lập tức cảnh giác hẳn lên, cũng chẳng buôn chuyện nữa, ai nấy đều kiếm cớ chuồn thẳng.
“Cái đó, trời nhìn như sắp mưa rồi, tôi còn chưa cất chăn, tôi phải về cất chăn đây.”
“Tôi chợt nhớ ra là gà chưa cho ăn, tôi phải về cho gà ăn đây.”
“Tôi tôi tôi, à phải rồi ông nhà tôi gọi phơi thóc, cái đó tôi về trước nhé…”
Chớp mắt một cái đã giải tán hết.
Mấy bà cô vừa rồi còn lên mặt dạy đời Tô Vãn Vãn đã sớm chạy biến mất tăm.
Tô Vãn Vãn vỗ vỗ tay, hài lòng nói: “Anh xem, vừa nhắc đến chuyện mượn tiền là mọi người chạy hết, cách này thật sự rất hiệu quả.”
Tô Đại Quân giơ ngón cái lên: "Quả nhiên em gái ra tay có khác. Dăm ba lời đã dọa cho bọn họ chạy mất dép, lợi hại.”
Tô Vãn Vãn khiêm tốn nói: “Chủ yếu là học hỏi anh cả thôi, đều là anh cả dạy tốt.”
Không còn ai quấy rầy, hai anh em cười cười nói nói, rất nhanh đã về đến nhà.
Tô Đại Quân dắt xe vào sân, đóng cửa lại, về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chăn màn quần áo đều được gói ghém cẩn thận buộc lên xe đạp, còn bát đũa, cốc chén, khăn mặt thì nhét hết vào sọt. Còn lại, cũng chẳng còn gì khác nữa, đã bị nhà họ Tô lấy sạch rồi.
Trong lúc Tô Đại Quân bận rộn thu dọn đồ đạc trong nhà, Tô Vãn Vãn lặng lẽ bắc ghế trèo tường sang bên nhà họ Tô.
Vào trong rồi, Tô Vãn Vãn cũng chẳng kén chọn, thấy gì lấy nấy, tủ, bàn ghế, giường, đều thu vào không gian, ngay cả nồi niêu xoong chảo, gạo muối dầu mỡ trong bếp, một túi khoai lang ở góc nhà cũng bị cô lấy hết, không chừa lại cho bọn họ cái gì.
Trong số này có rất nhiều thứ là do bà Tô cướp từ nhà bọn họ, coi như là trả lại đồ cho chủ nhân vậy. Chắc bà Tô cũng không có ý kiến gì đâu nhỉ. Có ý kiến cũng vô dụng, ai bảo bây giờ bà ta không về được chứ.
Sau khi cất hết số đồ đạc lộ thiên vào không gian, Tô Vãn Vãn nhanh chóng phát hiện ra một số thứ bí mật, chẳng hạn như chiếc hộp sắt giấu sau tủ quần áo, nhét trong tường, khi mở ra, quả nhiên toàn là tiền lẻ và đủ loại phiếu.
Tô Vãn Vãn không chút khách khí, tiện tay cất nó vào không gian. Sau khi tìm kiếm cẩn thận một lần nữa, cô lại moi ra một hộp trang sức từ khe giường của bà Tô, bên trong có rất nhiều nhẫn vàng, dây chuyền vàng, thậm chí còn có mấy chiếc vòng tay bằng ngọc bích.
Tô Vãn Vãn có chút bất ngờ, nhà họ Tô không phải là ba đời nghèo khó sao, sao lại có thứ này? Chẳng lẽ là bà Tô đi lừa đảo ở đâu à?
Tô Vãn Vãn ước chừng trọng lượng của chiếc hộp, trong lòng vô cùng hài lòng. bà Tô giấu cũng kỹ thật, có cả một hộp bảo bối như vậy mà ngày nào cũng kêu nghèo kêu khổ, không để lộ một chút dấu vết nào. Nhưng hiện tại, tất cả những thứ này đều là của mình rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng người nhà họ Tô sau khi trở về, nhìn thấy nhà mình bị vét sạch sẽ tức đến ngất xỉu tại chỗ, Tô Vãn Vãn vui vẻ cười thành tiếng.
Loại hoạt động có thể khiến kẻ thù mất tiền, lại có thể khiến túi tiền của mình rủng rỉnh này, thật sự khiến người ta vui vẻ biết bao.
Cuối cùng kiểm tra lại một lượt, xác định không chừa cho nhà họ Tô một hạt gạo nào, Tô Vãn Vãn hài lòng trở về, giúp anh cả cố định sọt sau xe đạp.
“Anh cả, xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tô Đại Quân đạp xe, chở theo một xe hành lý, thong thả rời khỏi làng, trên đường còn chào hỏi không ít người. Hàng xóm liếc mắt một cái là biết bọn họ đã mang theo những gì. Cũng chỉ là vài chiếc chăn mền, có lẽ mấy đứa trẻ này định đến bệnh viện trải chiếu nằm đất để chăm sóc Lâm Xuân Mai. Nghĩ cũng thật tội nghiệp.
Dưới ánh mắt thương cảm của mọi người, hai anh em Tô Vãn Vãn đạp xe về ngôi nhà nhỏ của bà Chu.
Ban đầu Tô Vãn Vãn còn đang nghĩ, trước tiên sẽ dỡ những gói đồ này xuống, sau đó mới đem xe đạp trả cho cảnh sát Chu.
Không ngờ vừa mới ngồi xuống định uống miếng nước, đã thấy cảnh sát Chu đẩy cửa bước vào.
Điều này cũng đỡ phiền phức, trực tiếp để cảnh sát Chu dắt xe đi là được.
Tô Vãn Vãn cười rạng rỡ, bưng một cốc nước ấm đưa cho ông: “Chú Chu, sao chú lại tan ca sớm vậy, cháu vừa mới định mang xe đạp đến trả cho chú đây.”
Cảnh sát Chu xua tay, cau mày, sắc mặt ngưng trọng: “Chuyện xe đạp để sau đi, chú có một tin không tốt muốn nói với các cháu.”
Nhìn sắc mặt ông không đúng, trong lòng Tô Vãn Vãn đột nhiên “lộp bộp” một tiếng, có dự cảm chẳng lành: “Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Cảnh sát Chu thở dài: “Người phụ nữ đầu độc mẹ cháu bị bắt sáng nay, đã chết rồi.”
Mấy người này thật đúng là đứng núi này trông núi nọ, rảnh rỗi sinh nông nổi, dao không đâm vào người mình thì không biết đau, đứng đó nói lời gió mát.
Tô Vãn Vãn ủ rũ, mặt buồn rười rượi: "Mẹ cháu, mẹ cháu mang thai đôi, vốn đã nguy hiểm, lại bị Tô Tú Nhi đụng trúng, suýt nữa thì mất mạng…”
“Bác sĩ nói, tuy rằng lần này đưa đến kịp thời, may mắn giữ được mạng cho mẹ cháu. Nhưng bà ấy vẫn chưa qua cơn nguy kịch, phải nằm viện theo dõi, còn phải dùng thuốc rất đắt tiền để dưỡng thai.”
“Các bác, các cô, mọi người cũng biết, nằm viện thì tốn kém biết bao nhiêu. Tiền của chúng cháu đều bị ông bà nội lấy hết rồi, chỉ còn một chút tiền trợ cấp thôi, không biết dùng được bao lâu nữa, nên mới phải về đây mượn tạm mọi người một ít. Mọi người đều là người tốt, chắc chắn sẽ không từ chối chúng cháu đâu nhỉ?”
Cái gì? Thì ra là về mượn tiền!
Đám người vây quanh hóng chuyện nghe vậy, lập tức cảnh giác hẳn lên, cũng chẳng buôn chuyện nữa, ai nấy đều kiếm cớ chuồn thẳng.
“Cái đó, trời nhìn như sắp mưa rồi, tôi còn chưa cất chăn, tôi phải về cất chăn đây.”
“Tôi chợt nhớ ra là gà chưa cho ăn, tôi phải về cho gà ăn đây.”
“Tôi tôi tôi, à phải rồi ông nhà tôi gọi phơi thóc, cái đó tôi về trước nhé…”
Chớp mắt một cái đã giải tán hết.
Mấy bà cô vừa rồi còn lên mặt dạy đời Tô Vãn Vãn đã sớm chạy biến mất tăm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vãn Vãn vỗ vỗ tay, hài lòng nói: “Anh xem, vừa nhắc đến chuyện mượn tiền là mọi người chạy hết, cách này thật sự rất hiệu quả.”
Tô Đại Quân giơ ngón cái lên: "Quả nhiên em gái ra tay có khác. Dăm ba lời đã dọa cho bọn họ chạy mất dép, lợi hại.”
Tô Vãn Vãn khiêm tốn nói: “Chủ yếu là học hỏi anh cả thôi, đều là anh cả dạy tốt.”
Không còn ai quấy rầy, hai anh em cười cười nói nói, rất nhanh đã về đến nhà.
Tô Đại Quân dắt xe vào sân, đóng cửa lại, về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chăn màn quần áo đều được gói ghém cẩn thận buộc lên xe đạp, còn bát đũa, cốc chén, khăn mặt thì nhét hết vào sọt. Còn lại, cũng chẳng còn gì khác nữa, đã bị nhà họ Tô lấy sạch rồi.
Trong lúc Tô Đại Quân bận rộn thu dọn đồ đạc trong nhà, Tô Vãn Vãn lặng lẽ bắc ghế trèo tường sang bên nhà họ Tô.
Vào trong rồi, Tô Vãn Vãn cũng chẳng kén chọn, thấy gì lấy nấy, tủ, bàn ghế, giường, đều thu vào không gian, ngay cả nồi niêu xoong chảo, gạo muối dầu mỡ trong bếp, một túi khoai lang ở góc nhà cũng bị cô lấy hết, không chừa lại cho bọn họ cái gì.
Trong số này có rất nhiều thứ là do bà Tô cướp từ nhà bọn họ, coi như là trả lại đồ cho chủ nhân vậy. Chắc bà Tô cũng không có ý kiến gì đâu nhỉ. Có ý kiến cũng vô dụng, ai bảo bây giờ bà ta không về được chứ.
Sau khi cất hết số đồ đạc lộ thiên vào không gian, Tô Vãn Vãn nhanh chóng phát hiện ra một số thứ bí mật, chẳng hạn như chiếc hộp sắt giấu sau tủ quần áo, nhét trong tường, khi mở ra, quả nhiên toàn là tiền lẻ và đủ loại phiếu.
Tô Vãn Vãn không chút khách khí, tiện tay cất nó vào không gian. Sau khi tìm kiếm cẩn thận một lần nữa, cô lại moi ra một hộp trang sức từ khe giường của bà Tô, bên trong có rất nhiều nhẫn vàng, dây chuyền vàng, thậm chí còn có mấy chiếc vòng tay bằng ngọc bích.
Tô Vãn Vãn có chút bất ngờ, nhà họ Tô không phải là ba đời nghèo khó sao, sao lại có thứ này? Chẳng lẽ là bà Tô đi lừa đảo ở đâu à?
Tô Vãn Vãn ước chừng trọng lượng của chiếc hộp, trong lòng vô cùng hài lòng. bà Tô giấu cũng kỹ thật, có cả một hộp bảo bối như vậy mà ngày nào cũng kêu nghèo kêu khổ, không để lộ một chút dấu vết nào. Nhưng hiện tại, tất cả những thứ này đều là của mình rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng người nhà họ Tô sau khi trở về, nhìn thấy nhà mình bị vét sạch sẽ tức đến ngất xỉu tại chỗ, Tô Vãn Vãn vui vẻ cười thành tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại hoạt động có thể khiến kẻ thù mất tiền, lại có thể khiến túi tiền của mình rủng rỉnh này, thật sự khiến người ta vui vẻ biết bao.
Cuối cùng kiểm tra lại một lượt, xác định không chừa cho nhà họ Tô một hạt gạo nào, Tô Vãn Vãn hài lòng trở về, giúp anh cả cố định sọt sau xe đạp.
“Anh cả, xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tô Đại Quân đạp xe, chở theo một xe hành lý, thong thả rời khỏi làng, trên đường còn chào hỏi không ít người. Hàng xóm liếc mắt một cái là biết bọn họ đã mang theo những gì. Cũng chỉ là vài chiếc chăn mền, có lẽ mấy đứa trẻ này định đến bệnh viện trải chiếu nằm đất để chăm sóc Lâm Xuân Mai. Nghĩ cũng thật tội nghiệp.
Dưới ánh mắt thương cảm của mọi người, hai anh em Tô Vãn Vãn đạp xe về ngôi nhà nhỏ của bà Chu.
Ban đầu Tô Vãn Vãn còn đang nghĩ, trước tiên sẽ dỡ những gói đồ này xuống, sau đó mới đem xe đạp trả cho cảnh sát Chu.
Không ngờ vừa mới ngồi xuống định uống miếng nước, đã thấy cảnh sát Chu đẩy cửa bước vào.
Điều này cũng đỡ phiền phức, trực tiếp để cảnh sát Chu dắt xe đi là được.
Tô Vãn Vãn cười rạng rỡ, bưng một cốc nước ấm đưa cho ông: “Chú Chu, sao chú lại tan ca sớm vậy, cháu vừa mới định mang xe đạp đến trả cho chú đây.”
Cảnh sát Chu xua tay, cau mày, sắc mặt ngưng trọng: “Chuyện xe đạp để sau đi, chú có một tin không tốt muốn nói với các cháu.”
Nhìn sắc mặt ông không đúng, trong lòng Tô Vãn Vãn đột nhiên “lộp bộp” một tiếng, có dự cảm chẳng lành: “Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Cảnh sát Chu thở dài: “Người phụ nữ đầu độc mẹ cháu bị bắt sáng nay, đã chết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro