[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
A
Thất Dạ Thiếu Gia
2024-08-29 11:17:27
Cùng với tiếng két một tiếng, bác gái cả đi vào, đập vào mắt đầu tiên chính là thiếu nữ đang ngoan ngoãn dựa vào đầu giường, mặc một bộ đồ đỏ, trùm khăn voan màu đỏ. Theo bản năng liền cho rằng Tô Tú Nhi đã thay quần áo cho Tô Vãn Vãn xong rồi, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: "Thì ra đã thay xong rồi, con bé Tú Nhi này làm việc vẫn rất đáng tin cậy mà.”
Vừa nói vừa định tiến lên kéo thiếu nữ trên giường dậy.
Giây tiếp theo, rầm một tiếng, Lỗ Đại Pháo dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào, đẩy bác gái cả ra, giống như thổ phỉ vào làng, trực tiếp tiến lên bế Tô Tú Nhi đang mặc đồ đỏ lên, vênh váo hùng hổ bước ra ngoài: "Về nhà động phòng thôi!”
“Ôi chao cái lưng già của tôi——”
Bác gái cả xoa xoa cái lưng bị va tím bầm của mình, lửa giận ngút trời, hướng về phía bóng lưng của Lỗ Đại Pháo hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Phì, người gì chứ, đúng là thổ phỉ!”
Nhóm người Lỗ Đại Pháo đến nhanh đi cũng nhanh, chưa đến một phút đã đi sạch sẽ.
Bác hai Tô đứng ở ngoài cửa, đang định đến chỗ Lỗ Đại Pháo xin chút tiền mừng vào cửa, vừa nhìn thấy mọi người đã đi hết, nhất thời ngây ngẩn: "Không phải chứ, cậu ta cứ thế mà đón người đi rồi?”
Bác cả Tô Quang Tông liếc xéo ông ta một cái, bực bội nói: “Sao, cậu còn muốn giữ người ta lại ăn cơm à? Nhà chúng ta có tiền đâu mà đãi tiệc, đi là tốt rồi, đỡ phải tiếp đãi.”
Bác hai Tô sốt ruột: "Ít nhất cũng phải cho chút tiền mừng vào cửa chứ! Từ xưa đến nay, nhà trai đến đón dâu có ai mà không cho nhà vợ chút tiền mừng đâu, nhà này thật là bất lịch sự!”
“Vợ anh cả, bà tìm đâu ra cái loại người gì thế này, đến một chút lễ nghĩa cũng không hiểu, cũng không nói là biếu chúng ta chút gì, xông vào cướp người rồi đi, không biết còn tưởng là thổ phỉ đến cướp dâu đấy!”
Bác gái Tô loay hoay cả buổi, mệt mỏi mấy ngày trời mà ngay cả một đồng cũng chẳng vớt vát được, suýt chút nữa thì gãy cả lưng, đang bực bội trong lòng.
Đúng lúc này, bác hai Tô - cái kẻ không biết sợ trời đất kia - lại còn lải nhải trách móc bà ta, nhất thời khiến mặt mũi bà ta đen như đít nồi: "Ông gào lên với tôi làm gì, đâu phải tôi đồng ý đâu, có bản lĩnh thì ông đi nói với mẹ ấy!”
Bác hai Tô quay đầu nhìn bà Tô đang đập phá đồ đạc trong nhà, vẻ mặt oán hận, liền sợ hãi.
Lúc này mẹ ông ta đang nổi trận lôi đình vì số tiền sính lễ nhà họ Lỗ cho ít, thời điểm này, tốt nhất là không nên chọc giận bà ta.
Bác gái cả đi một vòng quanh nhà, tìm khắp nơi mà không thấy Tô Tú Nhi đâu, không khỏi có chút nghi ngờ: "Lạ thật, Tú Nhi chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ cũng đi theo đến nhà họ Lỗ xem náo nhiệt rồi?”
Bác cả Tô tỏ vẻ không quan tâm, căn bản không để tâm đến chuyện này: "Kệ nó, con gái con đứa, đi xem một chút cũng có sao đâu.”
Bác gái cả nghe vậy liền không vui: "Nhà đó nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì, nhất là cái tên Lỗ Đại Pháo kia, thô lỗ cục cằn lại còn thích đánh người, cậu ta mà đánh Tô Vãn Vãn thì thôi đi, lỡ mà đánh nhầm sang Tú Nhi nhà chúng ta thì phải làm sao!”
Nói xong liền định ra ngoài, đi theo đến nhà họ Lỗ xem thử, ai ngờ vừa ra đến cửa đã thấy một đám người hùng hổ cầm gậy đi tới, trong lòng hoảng hốt, vội vàng đóng cửa sân lại, gào lên: "Không xong rồi, đám nhóc Tô Đại Quân đánh đến kìa!”
Vừa nói vừa định tiến lên kéo thiếu nữ trên giường dậy.
Giây tiếp theo, rầm một tiếng, Lỗ Đại Pháo dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào, đẩy bác gái cả ra, giống như thổ phỉ vào làng, trực tiếp tiến lên bế Tô Tú Nhi đang mặc đồ đỏ lên, vênh váo hùng hổ bước ra ngoài: "Về nhà động phòng thôi!”
“Ôi chao cái lưng già của tôi——”
Bác gái cả xoa xoa cái lưng bị va tím bầm của mình, lửa giận ngút trời, hướng về phía bóng lưng của Lỗ Đại Pháo hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Phì, người gì chứ, đúng là thổ phỉ!”
Nhóm người Lỗ Đại Pháo đến nhanh đi cũng nhanh, chưa đến một phút đã đi sạch sẽ.
Bác hai Tô đứng ở ngoài cửa, đang định đến chỗ Lỗ Đại Pháo xin chút tiền mừng vào cửa, vừa nhìn thấy mọi người đã đi hết, nhất thời ngây ngẩn: "Không phải chứ, cậu ta cứ thế mà đón người đi rồi?”
Bác cả Tô Quang Tông liếc xéo ông ta một cái, bực bội nói: “Sao, cậu còn muốn giữ người ta lại ăn cơm à? Nhà chúng ta có tiền đâu mà đãi tiệc, đi là tốt rồi, đỡ phải tiếp đãi.”
Bác hai Tô sốt ruột: "Ít nhất cũng phải cho chút tiền mừng vào cửa chứ! Từ xưa đến nay, nhà trai đến đón dâu có ai mà không cho nhà vợ chút tiền mừng đâu, nhà này thật là bất lịch sự!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vợ anh cả, bà tìm đâu ra cái loại người gì thế này, đến một chút lễ nghĩa cũng không hiểu, cũng không nói là biếu chúng ta chút gì, xông vào cướp người rồi đi, không biết còn tưởng là thổ phỉ đến cướp dâu đấy!”
Bác gái Tô loay hoay cả buổi, mệt mỏi mấy ngày trời mà ngay cả một đồng cũng chẳng vớt vát được, suýt chút nữa thì gãy cả lưng, đang bực bội trong lòng.
Đúng lúc này, bác hai Tô - cái kẻ không biết sợ trời đất kia - lại còn lải nhải trách móc bà ta, nhất thời khiến mặt mũi bà ta đen như đít nồi: "Ông gào lên với tôi làm gì, đâu phải tôi đồng ý đâu, có bản lĩnh thì ông đi nói với mẹ ấy!”
Bác hai Tô quay đầu nhìn bà Tô đang đập phá đồ đạc trong nhà, vẻ mặt oán hận, liền sợ hãi.
Lúc này mẹ ông ta đang nổi trận lôi đình vì số tiền sính lễ nhà họ Lỗ cho ít, thời điểm này, tốt nhất là không nên chọc giận bà ta.
Bác gái cả đi một vòng quanh nhà, tìm khắp nơi mà không thấy Tô Tú Nhi đâu, không khỏi có chút nghi ngờ: "Lạ thật, Tú Nhi chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ cũng đi theo đến nhà họ Lỗ xem náo nhiệt rồi?”
Bác cả Tô tỏ vẻ không quan tâm, căn bản không để tâm đến chuyện này: "Kệ nó, con gái con đứa, đi xem một chút cũng có sao đâu.”
Bác gái cả nghe vậy liền không vui: "Nhà đó nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì, nhất là cái tên Lỗ Đại Pháo kia, thô lỗ cục cằn lại còn thích đánh người, cậu ta mà đánh Tô Vãn Vãn thì thôi đi, lỡ mà đánh nhầm sang Tú Nhi nhà chúng ta thì phải làm sao!”
Nói xong liền định ra ngoài, đi theo đến nhà họ Lỗ xem thử, ai ngờ vừa ra đến cửa đã thấy một đám người hùng hổ cầm gậy đi tới, trong lòng hoảng hốt, vội vàng đóng cửa sân lại, gào lên: "Không xong rồi, đám nhóc Tô Đại Quân đánh đến kìa!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro