[70] Sau Khi Lóe Hôn Với Thủ Trưởng Tâm Cơ, Bệnh Mỹ Nhân Một Đường Làm Giàu
A
2024-11-21 20:08:12
"Con định thời gian này sẽ hỏi thăm xem có ai muốn bán việc không, mua một suất cho An Ninh. Nếu vị trí không phù hợp thì có thể trả thêm tiền để đổi với người trong đó, dù sao cũng có những công việc không cần nói chuyện vẫn có thể hoàn thành."
"Thị trấn cách đây xa không?"
"Không xa, đạp xe nửa tiếng là đến."
"Vậy con chú ý một chút, nếu An Ninh đồng ý thì để con bé đi."
Tùy Cảnh Hành chính là có dự định như vậy, mặc dù anh không biết cụ thể bệnh trầm cảm là thế nào nhưng anh có hiểu biết nhất định về "U uất."
Loại này phần lớn là do cuộc sống không như ý, dẫn đến tâm trạng buồn bã, không có người giải tỏa, rơi vào vòng hoài nghi bản thân không thể thoát ra được, từ đó sinh ra nhiều cảm xúc tiêu cực, theo anh thấy thì tất cả đều quy về một điểm, đó là quá nhàn rỗi.
Đợi đến khi bận rộn, có việc để làm, mệt đến một mức độ nhất định, căn bản không có thời gian để nghĩ nhiều. Mỗi ngày ăn cơm xong, tắm rửa xong, ngả đầu là có thể ngủ.
Bất kể An Ninh có phải là trường hợp này hay không, trước tiên cô phải thoát khỏi lối sống trước đây của mình. Đi làm chỉ là một trong những cách, nếu không được thì để cô về cũng không sao.
Lộ An Ninh đang đợi nước nóng trong phòng hoàn toàn không biết cuộc sống sau này của mình đã được người chồng mới cưới sắp xếp trước.
Bây giờ đầu óc cô trống rỗng, chỉ muốn tắm thật nhanh.
"Mẹ, An Ninh, nước nóng đã đun xong."
"Được, chúng ta sang ngay."
"An Ninh, con tìm một bộ quần áo để thay trước, mẹ vào phòng tắm pha nước cho con."
Mở tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một chiếc váy dài bằng vải cotton rộng rãi, lại lấy thêm một chiếc khăn tắm mới, đi vào phòng tắm.
Một số đồ dùng hàng ngày của nguyên chủ, cô đều không muốn dùng tiếp.
Mặc dù là cùng một cơ thể sử dụng nhưng trong lòng cô, đó vẫn là đồ của người khác, dùng thấy hơi khó chịu, đặc biệt là những đồ dùng cá nhân như khăn tắm, bàn chải đánh răng.
"An Ninh mau vào đây, mẹ đã pha nước vừa nhiệt độ cho con rồi."
Vào phòng tắm, thấy mẹ Lộ không có ý định ra ngoài, cô có chút nghi hoặc, đứng im không nhúc nhích.
"Sao vậy? Mau cởi quần áo ra, mẹ gội đầu cho con trước, rồi kỳ cọ lưng cho con."
Nghe vậy, Lộ An Ninh lắc đầu như trống bỏi.
Để cô cởi hết đồ cho người khác tắm, còn không bằng để cô chết đi cho rồi, cô không chấp nhận được!
"Ngoan, con mới ốm dậy, mẹ giúp con thì yên tâm hơn."
Trước đó cô đã hơi choáng váng, nếu để cô một mình trong phòng tắm, nếu cô ngất xỉu thì phải làm sao?
"Không!"
Lộ An Ninh dồn hết sức lực toàn thân, rốt cuộc cũng phát ra được một chữ "Không."
Cô chỉ vào vị trí cửa, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
"Được, con tự tắm, mẹ không giúp con."
"Mẹ đứng ngoài cửa được không? Nếu con cần giúp đỡ thì gõ cửa."
Lộ An Ninh lúc này mới gật đầu đồng ý.
Chỉ cần không giúp cô tắm, đứng ngoài cửa thì đứng ngoài cửa, dù sao cũng tốt hơn là ở trong phòng tắm.
Tắm xong đi ra, cả người thoải mái, cảm thấy chỗ nào cũng dễ chịu.
Thấy cô mở cửa phòng tắm, mẹ Lộ đứng đợi bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.
Giữa chừng bà đã muốn gõ cửa hỏi thăm tình hình mấy lần nhưng nghĩ đến việc An Ninh không trả lời được, đành thôi.
"Nhanh vào phòng ngồi đi, mẹ sấy tóc cho con."
Lần này Lộ An Ninh không từ chối, nếu cô từ chối mọi chuyện, mẹ Lộ có thể nghi ngờ.
"Tóc của An Ninh chúng ta dài ra rồi, sắp đến eo rồi."
"Thời tiết bây giờ nóng như vậy, mẹ cắt cho con một ít nhé?"
Cô gật đầu.
Tóc của nguyên cũ rất nhiều, lại đen và dài, gội đầu rất tốn dầu gội.
"Thị trấn cách đây xa không?"
"Không xa, đạp xe nửa tiếng là đến."
"Vậy con chú ý một chút, nếu An Ninh đồng ý thì để con bé đi."
Tùy Cảnh Hành chính là có dự định như vậy, mặc dù anh không biết cụ thể bệnh trầm cảm là thế nào nhưng anh có hiểu biết nhất định về "U uất."
Loại này phần lớn là do cuộc sống không như ý, dẫn đến tâm trạng buồn bã, không có người giải tỏa, rơi vào vòng hoài nghi bản thân không thể thoát ra được, từ đó sinh ra nhiều cảm xúc tiêu cực, theo anh thấy thì tất cả đều quy về một điểm, đó là quá nhàn rỗi.
Đợi đến khi bận rộn, có việc để làm, mệt đến một mức độ nhất định, căn bản không có thời gian để nghĩ nhiều. Mỗi ngày ăn cơm xong, tắm rửa xong, ngả đầu là có thể ngủ.
Bất kể An Ninh có phải là trường hợp này hay không, trước tiên cô phải thoát khỏi lối sống trước đây của mình. Đi làm chỉ là một trong những cách, nếu không được thì để cô về cũng không sao.
Lộ An Ninh đang đợi nước nóng trong phòng hoàn toàn không biết cuộc sống sau này của mình đã được người chồng mới cưới sắp xếp trước.
Bây giờ đầu óc cô trống rỗng, chỉ muốn tắm thật nhanh.
"Mẹ, An Ninh, nước nóng đã đun xong."
"Được, chúng ta sang ngay."
"An Ninh, con tìm một bộ quần áo để thay trước, mẹ vào phòng tắm pha nước cho con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mở tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một chiếc váy dài bằng vải cotton rộng rãi, lại lấy thêm một chiếc khăn tắm mới, đi vào phòng tắm.
Một số đồ dùng hàng ngày của nguyên chủ, cô đều không muốn dùng tiếp.
Mặc dù là cùng một cơ thể sử dụng nhưng trong lòng cô, đó vẫn là đồ của người khác, dùng thấy hơi khó chịu, đặc biệt là những đồ dùng cá nhân như khăn tắm, bàn chải đánh răng.
"An Ninh mau vào đây, mẹ đã pha nước vừa nhiệt độ cho con rồi."
Vào phòng tắm, thấy mẹ Lộ không có ý định ra ngoài, cô có chút nghi hoặc, đứng im không nhúc nhích.
"Sao vậy? Mau cởi quần áo ra, mẹ gội đầu cho con trước, rồi kỳ cọ lưng cho con."
Nghe vậy, Lộ An Ninh lắc đầu như trống bỏi.
Để cô cởi hết đồ cho người khác tắm, còn không bằng để cô chết đi cho rồi, cô không chấp nhận được!
"Ngoan, con mới ốm dậy, mẹ giúp con thì yên tâm hơn."
Trước đó cô đã hơi choáng váng, nếu để cô một mình trong phòng tắm, nếu cô ngất xỉu thì phải làm sao?
"Không!"
Lộ An Ninh dồn hết sức lực toàn thân, rốt cuộc cũng phát ra được một chữ "Không."
Cô chỉ vào vị trí cửa, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, con tự tắm, mẹ không giúp con."
"Mẹ đứng ngoài cửa được không? Nếu con cần giúp đỡ thì gõ cửa."
Lộ An Ninh lúc này mới gật đầu đồng ý.
Chỉ cần không giúp cô tắm, đứng ngoài cửa thì đứng ngoài cửa, dù sao cũng tốt hơn là ở trong phòng tắm.
Tắm xong đi ra, cả người thoải mái, cảm thấy chỗ nào cũng dễ chịu.
Thấy cô mở cửa phòng tắm, mẹ Lộ đứng đợi bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.
Giữa chừng bà đã muốn gõ cửa hỏi thăm tình hình mấy lần nhưng nghĩ đến việc An Ninh không trả lời được, đành thôi.
"Nhanh vào phòng ngồi đi, mẹ sấy tóc cho con."
Lần này Lộ An Ninh không từ chối, nếu cô từ chối mọi chuyện, mẹ Lộ có thể nghi ngờ.
"Tóc của An Ninh chúng ta dài ra rồi, sắp đến eo rồi."
"Thời tiết bây giờ nóng như vậy, mẹ cắt cho con một ít nhé?"
Cô gật đầu.
Tóc của nguyên cũ rất nhiều, lại đen và dài, gội đầu rất tốn dầu gội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro