[70] Xuyên Thành Mẹ Chồng Bạo Sủng Nàng Dâu
A
2024-08-17 08:58:20
Nguyễn Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng đã vỗ tay nhiệt liệt, coi mẹ chồng như nữ anh hùng!
Bạch Chi Phượng bĩu môi, trong lòng tuy có bực bội, nhưng cũng không dám như trước kia, chuyên lựa chỗ đau của đối phương mà nói.
Đợi Dương Anh Lan và Nguyễn Đào Đào vào nhà, bà ta mới ưỡn ngực, hỏi Lạc Thanh Xuyên: “Mẹ cháu có phải đến tuổi mãn kinh rồi không? Sao cứ như quả pháo ấy, tí là nổ?”
Lạc Thanh Xuyên liếc nhìn bà ta, bình tĩnh đáp: “Bác gái, bác hơn mẹ cháu năm tuổi, cho dù là mãn kinh, cũng phải là bác trước mẹ cháu.”
“…”
Trước ánh mắt của mọi người, Bạch Chi Phượng lại bị mắng cho cứng họng, tức đến mức mặt đỏ bừng. Thật không hiểu nổi nhà họ Lạc này bị sao vậy? Người nào người nấy, trở nên chua ngoa đanh đá, ăn nói không ra gì!
Để gỡ gạc lại thể diện, trong tiếng cười chế giễu của mọi người, bà ta ra vẻ bề trên, lớn tiếng mắng: “Cái thứ không cha dạy mẹ bảo!”
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc im phăng phắc, mọi người kinh ngạc nhìn bà ta, không ngờ bà ta lại nói ra những lời như vậy.
Dù sao Lạc Chí Lễ cũng là giám đốc nhà máy, là người có chức vụ cao nhất khu tập thể này, quyền lực trong tay rất lớn, ai lại ngu ngốc đến mức dễ dàng đắc tội chứ?
Lạc Thanh Xuyên sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào đối phương, định bụng phản kích thì một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, dội thẳng vào người Bạch Chi Phượng.
Chưa đầy một giây sau, tiếng mắng chửi của Dương Anh Lan đã vang lên bên tai mọi người: “Chị dám đứng trước cửa nhà tôi nói con trai tôi như thế, ai cho chị cái gan chó ấy?! Dịp Tết mà đã muốn kiếm chuyện thì đừng trách tôi không khách khí!”
Mọi người đều nhìn về phía Dương Anh Lan một lần nữa, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, khoảnh khắc này, họ đã có một nhận thức hoàn toàn mới về người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo này, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Bạch Chi Phượng run rẩy giơ tay lên lau nước trên mặt, tức giận đến mức sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, uất ức nói: "Dương Anh Lan, cô quá đáng rồi! Là chủ tịch hội phụ nữ mà cô nỡ lòng nào hắt nước vào người khác thế kia?!"
Dương Anh Lan một tay xách cái chậu rỗng, một tay chống nạnh, lạnh lùng đáp trả: "Chủ tịch hội phụ nữ cũng là người, chị bắt nạt con trai tôi thì tôi không chấp nhận!"
Cô đâu phải người dễ bắt nạt như nguyên chủ, loại thiệt thòi này cô không nuốt trôi!
Bởi vì khí thế của cô rất mạnh mẽ, Bạch Chi Phượng mím chặt môi suýt khóc, theo bản năng nhìn xung quanh, hy vọng có người có thể ra mặt thay bà ta, nhưng những người xung quanh đều coi như không thấy, không ai dám giúp đỡ.
Trương Diễm Thu ở bên cạnh thấy vậy, sợ hai người thật sự đánh nhau, vội vàng tiến lên kéo Bạch Chi Phượng, "Chị dâu, người chị ướt hết rồi, mau về nhà thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh bây giờ."
Giờ phút này đang ở thế yếu, lại không có ai giúp đỡ, Bạch Chi Phượng đành phải thuận nước đẩy thuyền, rưng rưng nước mắt khoác lấy cánh tay Trương Diễm Thu đi về nhà, bộ dạng thật đáng thương...
Mọi người tiễn bà ta rời đi, cũng vội vàng giải tán, rất sợ Dương Anh Lan tức giận lại trút giận lên người khác.
Lúc này, Dương Anh Lan nhìn khoai tây sợi chưa thái xong trên thớt, cau mày hỏi: “Đây là khoai tây sợi con thái à?”
Lạc Thanh Xuyên theo bản năng gật đầu, không hiểu sao trong lòng lại thấp thỏm, cứ tưởng mình sẽ bị mắng thì Dương Anh Lan vỗ vai, hiếm khi khen ngợi: “Thái cũng được, cố gắng lên, mẹ và Đào Đào có cơm ăn hay không là trông vào con đấy."
Bạch Chi Phượng bĩu môi, trong lòng tuy có bực bội, nhưng cũng không dám như trước kia, chuyên lựa chỗ đau của đối phương mà nói.
Đợi Dương Anh Lan và Nguyễn Đào Đào vào nhà, bà ta mới ưỡn ngực, hỏi Lạc Thanh Xuyên: “Mẹ cháu có phải đến tuổi mãn kinh rồi không? Sao cứ như quả pháo ấy, tí là nổ?”
Lạc Thanh Xuyên liếc nhìn bà ta, bình tĩnh đáp: “Bác gái, bác hơn mẹ cháu năm tuổi, cho dù là mãn kinh, cũng phải là bác trước mẹ cháu.”
“…”
Trước ánh mắt của mọi người, Bạch Chi Phượng lại bị mắng cho cứng họng, tức đến mức mặt đỏ bừng. Thật không hiểu nổi nhà họ Lạc này bị sao vậy? Người nào người nấy, trở nên chua ngoa đanh đá, ăn nói không ra gì!
Để gỡ gạc lại thể diện, trong tiếng cười chế giễu của mọi người, bà ta ra vẻ bề trên, lớn tiếng mắng: “Cái thứ không cha dạy mẹ bảo!”
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc im phăng phắc, mọi người kinh ngạc nhìn bà ta, không ngờ bà ta lại nói ra những lời như vậy.
Dù sao Lạc Chí Lễ cũng là giám đốc nhà máy, là người có chức vụ cao nhất khu tập thể này, quyền lực trong tay rất lớn, ai lại ngu ngốc đến mức dễ dàng đắc tội chứ?
Lạc Thanh Xuyên sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào đối phương, định bụng phản kích thì một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, dội thẳng vào người Bạch Chi Phượng.
Chưa đầy một giây sau, tiếng mắng chửi của Dương Anh Lan đã vang lên bên tai mọi người: “Chị dám đứng trước cửa nhà tôi nói con trai tôi như thế, ai cho chị cái gan chó ấy?! Dịp Tết mà đã muốn kiếm chuyện thì đừng trách tôi không khách khí!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều nhìn về phía Dương Anh Lan một lần nữa, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, khoảnh khắc này, họ đã có một nhận thức hoàn toàn mới về người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo này, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Bạch Chi Phượng run rẩy giơ tay lên lau nước trên mặt, tức giận đến mức sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, uất ức nói: "Dương Anh Lan, cô quá đáng rồi! Là chủ tịch hội phụ nữ mà cô nỡ lòng nào hắt nước vào người khác thế kia?!"
Dương Anh Lan một tay xách cái chậu rỗng, một tay chống nạnh, lạnh lùng đáp trả: "Chủ tịch hội phụ nữ cũng là người, chị bắt nạt con trai tôi thì tôi không chấp nhận!"
Cô đâu phải người dễ bắt nạt như nguyên chủ, loại thiệt thòi này cô không nuốt trôi!
Bởi vì khí thế của cô rất mạnh mẽ, Bạch Chi Phượng mím chặt môi suýt khóc, theo bản năng nhìn xung quanh, hy vọng có người có thể ra mặt thay bà ta, nhưng những người xung quanh đều coi như không thấy, không ai dám giúp đỡ.
Trương Diễm Thu ở bên cạnh thấy vậy, sợ hai người thật sự đánh nhau, vội vàng tiến lên kéo Bạch Chi Phượng, "Chị dâu, người chị ướt hết rồi, mau về nhà thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh bây giờ."
Giờ phút này đang ở thế yếu, lại không có ai giúp đỡ, Bạch Chi Phượng đành phải thuận nước đẩy thuyền, rưng rưng nước mắt khoác lấy cánh tay Trương Diễm Thu đi về nhà, bộ dạng thật đáng thương...
Mọi người tiễn bà ta rời đi, cũng vội vàng giải tán, rất sợ Dương Anh Lan tức giận lại trút giận lên người khác.
Lúc này, Dương Anh Lan nhìn khoai tây sợi chưa thái xong trên thớt, cau mày hỏi: “Đây là khoai tây sợi con thái à?”
Lạc Thanh Xuyên theo bản năng gật đầu, không hiểu sao trong lòng lại thấp thỏm, cứ tưởng mình sẽ bị mắng thì Dương Anh Lan vỗ vai, hiếm khi khen ngợi: “Thái cũng được, cố gắng lên, mẹ và Đào Đào có cơm ăn hay không là trông vào con đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro