[70] Xuyên Thành Mẹ Chồng Bạo Sủng Nàng Dâu
A
2024-08-17 08:58:20
"Tiền bồi thường tổn thất tinh thần?"
Tôn Xuân Sinh lần đầu tiên nghe thấy từ này, có chút mơ hồ, nhưng ông ấy là lãnh đạo, không hiểu cũng phải giả vờ hiểu.
"Dù là khoản bồi thường nào cũng phải có căn cứ, cô vào văn phòng tôi nói chuyện đi."
Nể mặt ông ấy là giám đốc nhà máy, Dương Anh Lan đồng ý.
Vài phút sau, hai người đến văn phòng, ngồi đối diện nhau, Tôn Xuân Sinh rót cho cô cốc trà, ân cần hỏi: "Vết thương của cô thế nào rồi? Giám đốc Lạc có trách tôi không?"
Dương Anh Lan liếc nhìn cốc trà, rồi nhìn ông ấy, cười nhạt: "Giám đốc, nói thật với ông, đầu tôi vẫn còn đau, chắc là bị di chứng rồi, mấy ngày nay Lão Lạc sợ lắm, ông ấy còn muốn đến tìm ông nói chuyện đấy."
Nói xong, cô đưa tay xoa xoa thái dương, vừa làm bộ làm tịch, vừa mang theo vài phần ngạo nghễ.
Tôn Xuân Sinh mím môi, không ngờ cô lại nói như vậy, những lời vừa rồi, ông ấy chỉ muốn xã giao một chút thôi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thực ra chuyện này đều tại thằng Thịnh, hôm đó nó uống say, không phân biệt được ai với ai, tưởng cô là vợ nó nên đã đẩy cô một cái, sau đó tôi cũng đã dạy dỗ nó rồi, cô đừng chấp nhặt nó."
Nghe những lời này, Dương Anh Lan không khỏi tức giận, lạnh lùng nói: "Nó không phải đứa trẻ ba tuổi, mà là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nặng hơn 200 cân, đẩy ai một cái cũng đủ toi mạng. Hơn nữa, cho dù nó đẩy vợ nó cũng không được, ba mẹ người ta nuôi nấng, dựa vào đâu mà nó đánh đập? Đây là vấn đề nghiêm trọng, tôi thấy nên đưa nó đến đồn cảnh sát, cải tạo cho tốt."
(note: 1 cân = ½ kg)
Sự sắc bén của cô khiến Tôn Xuân Sinh rất xa lạ, có chút không hiểu cô bị kích thích gì mà thái độ lại tệ hại như vậy.
Nếu là người khác, ông ấy đã sớm nổi giận rồi, nhưng Lạc Chi Lễ là bạn học cũ của ông ấy, chút thể diện này ông ấy vẫn phải giữ.
Vì vậy, ông ấy cười gượng, an ủi: "Anh Lan, cô bình tĩnh trước. Về vấn đề của thằng Thịnh nhất định tôi sẽ xử lý nghiêm, hay là chúng ta nói chuyện bồi thường đi, nhà máy tuyệt đối sẽ không để cô chịu thiệt thòi."
Thấy ông ấy đi thẳng vào vấn đề, Dương Anh Lan cũng không khách sáo: "Được, vậy trước tiên ông nói xem, ông đại diện cho thằng Thịnh hay đại diện cho nhà máy, đến nói chuyện bồi thường với tôi?"
"Ý cô là sao?" Tôn Xuân Sinh bất giác cau mày, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác.
Dương Anh Lan mặc kệ, thẳng thắn nói: "Tính chất khác nhau, bồi thường khác nhau, không thể đánh đồng, nhất định phải nói rõ ràng. Di chứng của tôi rất lớn, dù là nhà máy hay thằng Thịnh, đều phải điểm chỉ cho tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Điểm chỉ gì cơ?"
Tôn Xuân Sinh không hiểu rõ ý nghĩa trong đó, trực giác mách bảo ông ấy rằng, chuyện này có lẽ không dễ giải quyết như vậy.
Sợ ông ấy nghe không rõ, Dương Anh Lan nói chậm rãi, từng chữ từng chữ một: "Vì thằng Thịnh đánh đập, khiến tôi bị di chứng, chúng ta phải lập giấy cam kết, nếu như vài năm sau hoặc mười mấy năm sau, vì di chứng mà phát sinh bệnh tật, thằng Thịnh phải chịu trách nhiệm. Ngoài ra, tiền công, viện phí và tiền bồi thường tổn thất tinh thần trong thời gian này, là nhà máy trả cho tôi hay thằng Thịnh trả cho tôi, đều phải viết rõ ràng."
Tôn Xuân Sinh nhìn cô, nghe xong, suýt nữa thì tức chết, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp người khó chơi như vậy.
"Lập giấy tờ gì chứ? Cô đây không phải là cố tình gây sự sao?"
"Giám đốc, ông nói vậy là sao? Sao tôi lại cố tình gây sự? Nếu ông không đồng ý, tôi có thể trực tiếp báo cảnh sát, để cảnh sát đến giải quyết chuyện này."
Dương Anh Lan nhìn thẳng vào mắt ông, không hề sợ hãi, bầu không khí cũng theo đó trở nên ngưng trọng, có vẻ như sắp bùng nổ.
Một lúc lâu sau, Tôn Xuân Sinh mới lên tiếng: "Hay là thế này đi, cô bảo Lão Lạc đến tìm tôi, chúng ta đừng nói chuyện nữa."
Giờ phút này trong lòng ông ấy, Dương Anh Lan chính là người phụ nữ khó chiều, quá đanh đá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro