[70] Xuyên Thành Mẹ Chồng Bạo Sủng Nàng Dâu

A

2024-08-17 08:58:20

 

Ba người ăn cơm tối xong, Nguyễn Đào Đào chủ động đi rửa bát, vừa rửa vừa kể cho Dương Anh Lan nghe những chuyện thú vị gặp phải ở chợ hôm nay.

 

Cuối cùng, cô ấy buông một câu cảm thán, “Thật ra làm một tiểu thương cũng rất tốt, mỗi ngày đều được gặp gỡ nhiều kiểu người, rất thú vị.”

 

Không lâu nữa sẽ là thời kỳ cải cách mở cửa, Dương Anh Lan liền động viên: “Nếu con muốn buôn bán, có thể thử xem, bây giờ chính sách ngày càng tốt, biết đâu lại là một cơ hội.”

 

“Mẹ ủng hộ con đi buôn bán ạ?”

 

Hai mắt Nguyễn Đào Đào sáng lên, như gặp được người tri kỷ.

 

Bởi vì trong thời đại này, làm tiểu thương không bằng có một công việc ổn định, chẳng có mẹ chồng nào muốn con dâu nhà mình phải ra ngoài lộ mặt.

 

Rõ ràng, Dương Anh Lan không phải là mẹ chồng bình thường, cô là fan cuồng yêu thương nữ chính, mọi chuyện đều đặt sở thích của nữ chính lên hàng đầu.

 

“Tất nhiên là mẹ ủng hộ rồi, con thông minh như vậy nhất định sẽ thành công!”

 

Nguyễn Đào Đào khẽ cắn môi do dự một lúc, cuối cùng cũng nói ra nơi mình đã đến hôm nay, “Mẹ, thật ra hôm nay con đã đi rất nhiều nơi, muốn xem có việc gì con có thể làm được không, phải nói là tiểu thương ở chợ rất nhiều, hơn nữa việc buôn bán đều rất tốt, con nghĩ nếu đổi lại là con thì chắc cũng làm được.”

 

Trong phim, nữ chính bắt đầu sự nghiệp từ việc bán tất, trong khoảng thời gian đó đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực. Mỗi lần trải qua gian khổ, Dương Anh Lan ở ngoài xem phim đều vô cùng xót xa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Bây giờ xuyên không đến đây, cô không muốn để nữ chính phải chịu khổ chịu lao nữa, “Ngoan nào, làm việc gì cũng phải tính toán kỹ lưỡng, con hãy suy nghĩ thật kỹ xem nên làm gì, sau đó mới bắt tay vào làm.”

 

Cũng để cô có thêm thời gian chuẩn bị, nghĩ cách kiếm một cửa hàng, tuyệt đối không thể để con gái ngoan của bà phải phơi nắng phơi sương được.

 

Nguyễn Đào Đào chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bây giờ cô ấy còn chưa có vốn, muốn tìm một công việc bán thời gian để kiếm chút tiền đã.

 

Hai người, mỗi người đều có tâm sự riêng, nhưng cũng đã có mục tiêu phấn đấu tiếp theo!

 

*

Sáng mùng bảy Tết.

 

Dương Anh Lan mặc bộ “chiến bào” của mình, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bông màu đen, chân đi giày da đế thấp màu đen, chuẩn bị xuất phát.

 

Bản thân cô trước đây cũng thích ăn diện, điểm này hai người đúng là hợp nhau.

 

Có người hàng xóm nhìn thấy cô ăn mặc rực rỡ, bèn bước tới khen ngợi, "Bác Dương, hôm nay bác ăn mặc thật oai phong, cả nhà bác đi đâu đấy?"

 

“Chúng tôi phải đến nhà máy thép một chuyến, chúng tôi đi trước đây."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Đối mặt với thiện chí của người khác, Dương Anh Lan đều mỉm cười đáp lại. Lạc Thanh Xuyên đi theo sau cô, trên tay xách một chiếc cặp công văn, anh ấy còn không biết bên trong đựng cái gì?

 

Còn Nguyễn Đào Đào thì mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đỏ, đôi mắt trong veo, hàm răng trắng sáng, giống như một nụ hoa vào tiết trời ấm áp của mùa xuân.

 

Bởi vì cả nhà đều có ngoại hình ưa nhìn, nên khi đi trên đường đã thu hút rất nhiều ánh nhìn chăm chú. Nguyễn Đào Đào không thích trở thành tâm điểm, nên đã cúi đầu suốt dọc đường đi.

 

Lạc Thanh Xuyên tưởng rằng vợ đang lo lắng, nên lặng lẽ đi đến bên cạnh vợ, hạ giọng nói: "Ba anh là một người rất lãnh đạm, ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến anh, càng không hỏi han đến chuyện hôn nhân của anh. Cho nên em đừng lo lắng."

 

Nguyễn Đào Đào ngước mắt nhìn chồng, trong đá mắt thoáng hiện lên một tia thương hại, trong giây lát, cô ấy cảm thấy anh ấy và mình cùng chung số phận.

 

“Em không sợ, em chỉ đang nghĩ xem nên gọi ông ấy là ba hay là bác."

 

Câu nói này vừa vặn lọt vào tai Dương Anh Lan, cô không cần suy nghĩ liền nói: "Gọi là ba gì chứ, con cứ gọi là bác là được rồi. Trừ khi ông ta có lòng tốt, nếu không thì không cần thiết phải thừa nhận thân phận của ông ta."

 

Nguyễn Đào Đào chớp nhẹ hàng mi, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến chồng mình.

 

Lạc Thanh Xuyên im lặng một lát, bày tỏ sự đồng tình, "Nghe mẹ đi, nếu ông ta không quan tâm đến em, thì em cũng không cần phải vội vàng nịnh bợ ông ta."

 

Vợ của anh ấy, không cần thiết phải lấy lòng người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [70] Xuyên Thành Mẹ Chồng Bạo Sủng Nàng Dâu

Số ký tự: 0