[70] Xuyên Thành Mẹ Chồng Bạo Sủng Nàng Dâu
A
2024-08-17 08:58:20
Vốn tưởng Đào Đào sẽ tiếp lời mình, đề nghị làm hòa, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Trần Tiểu Liên mím môi, không ngờ chỉ nhận được câu trả lời như vậy, bèn cười gượng gạo: “Không giận là tốt rồi, mà này, cô và anh Lạc định ở đây lâu dài à?”
Nguyễn Đào Đào gật đầu, không hiểu sao cô ta lại hỏi vậy?
Trần Tiểu Liên tốt bụng, ghé sát tai Đào Đào, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chu Mỹ Linh, người sống cùng khu với chúng ta, là bạn học cấp ba của chồng cô đấy, nghe nói cô ta cũng thi đậu đại học, hơn nữa ba mẹ cô ta bây giờ đều là giáo sư đại học, cô nên cẩn thận một chút, đừng để bị nẫng mất chồng.”
Nguyễn Đào Đào nghe mà như rơi vào sương mù, mất một lúc lâu mới hiểu được ý của Tiểu Liên: “Ý cô là… cô ta và Thanh Xuyên có gì sao?”
“Chuyện cụ thể, tôi cũng không dám nói bừa. Nhưng mà trước khi chồng cô xuống nông thôn, hai người họ suốt ngày bên nhau, khá là mờ ám.”
Trần Tiểu Liên lộ ra vẻ mặt thương hại, trong mắt cô ấy những cô vợ đến từ nông thôn thật đáng thương, nếu Lạc Thanh Xuyên không chịu nổi cám dỗ, sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng.
Nguyễn Đào Đào rất tò mò Chu Mỹ Linh là ai? Nếu Lạc Thanh Xuyên thật sự thích cô ta, cô ấy bằng lòng tác thành cho hai người, nhường chỗ cho Chu Mỹ Linh.
"Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, tôi biết mình nên làm gì rồi."
Nghĩ là Đào Đào muốn phòng bệnh hơn chữa bệnh, Trần Tiểu Liên động viên: "Cô là vợ chính danh của Thanh Xuyên, ngàn vạn lần đừng tỏ ra nao núng. Theo tôi, tốt nhất là hai người chuyển đến khu tập thể nhà máy thép mà ở, cách xa Chu Mỹ Linh ra, không cho họ cơ hội gặp mặt, thời gian trôi qua, vấn đề sẽ được giải quyết."
"Ừm, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Nguyễn Đào Đào không định nói cho Tiểu Liên biết sự thật, cô ấy muốn tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với Lạc Thanh Xuyên.
Rất nhanh, họ đã đến tiệm may.
Thợ may Ngô Đại Hoa cầm lấy hai tấm vải, cười nói: "Mẹ chồng cháu thật là chịu chi, trước đây đã thích làm đẹp rồi, sao qua năm mới lại còn thích làm đẹp hơn cả trước đây nữa?"
"Mẹ cháu nói, mặc quần áo mới có thể khiến tâm trạng thoải mái, chỗ nào cũng thoải mái rồi thì người mới khỏe mạnh, quần áo chính là thuốc, là nhu yếu phẩm, cháu thấy nói rất đúng."
Giờ đây, Nguyễn Đào Đào thật tâm tán thành quan điểm này, mỗi khi cô ấy mặc quần áo mới, tâm trạng đều đặc biệt tốt.
Ngô Đại Hoa nghe xong cười ha hả, cũng thấy có lý, tiếc là điều kiện gia đình không cho phép, nếu không bà ấy cũng ngày nào cũng mặc đồ mới.
"Con bé nhà tôi cũng thích làm đẹp, nó với mẹ chồng cháu rất hợp nhau."
Nguyễn Đào Đào theo bản năng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng con gái bà ấy đâu,
"Thịnh Hạ đâu? Hôm nay sao không thấy ạ?”
"Nó đi xem mắt rồi, không biết có thành không nữa, nó kén chọn lắm."
Nói đến cô con gái lắm chiêu của mình, Ngô Đại Hoa bất đắc dĩ thở dài.
Chuyện riêng tư của người khác, Nguyễn Đào Đào không hỏi thêm nữa. Trần Tiểu Liên còn phải đo may quần áo, thời gian rất lâu, cô ấy không đợi nữa, trả tiền công may rồi rời đi.
Mua thịt dê xong, trên đường về nhà, Nguyễn Đào Đào không nhịn được nhớ lại những lời Trần Tiểu Liên đã nói.
Từng câu từng chữ như vang vọng trong lòng, đến cả Lạc Thanh Xuyên đi đến gần cũng không phát hiện ra.
Mãi đến khi người đàn ông chặn đường đi của cô ấy, cô ấy mới sực tỉnh ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt tuấn tú kia, ngơ ngác hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Nguyễn Đào Đào gật đầu, không hiểu sao cô ta lại hỏi vậy?
Trần Tiểu Liên tốt bụng, ghé sát tai Đào Đào, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chu Mỹ Linh, người sống cùng khu với chúng ta, là bạn học cấp ba của chồng cô đấy, nghe nói cô ta cũng thi đậu đại học, hơn nữa ba mẹ cô ta bây giờ đều là giáo sư đại học, cô nên cẩn thận một chút, đừng để bị nẫng mất chồng.”
Nguyễn Đào Đào nghe mà như rơi vào sương mù, mất một lúc lâu mới hiểu được ý của Tiểu Liên: “Ý cô là… cô ta và Thanh Xuyên có gì sao?”
“Chuyện cụ thể, tôi cũng không dám nói bừa. Nhưng mà trước khi chồng cô xuống nông thôn, hai người họ suốt ngày bên nhau, khá là mờ ám.”
Trần Tiểu Liên lộ ra vẻ mặt thương hại, trong mắt cô ấy những cô vợ đến từ nông thôn thật đáng thương, nếu Lạc Thanh Xuyên không chịu nổi cám dỗ, sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng.
Nguyễn Đào Đào rất tò mò Chu Mỹ Linh là ai? Nếu Lạc Thanh Xuyên thật sự thích cô ta, cô ấy bằng lòng tác thành cho hai người, nhường chỗ cho Chu Mỹ Linh.
"Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này, tôi biết mình nên làm gì rồi."
Nghĩ là Đào Đào muốn phòng bệnh hơn chữa bệnh, Trần Tiểu Liên động viên: "Cô là vợ chính danh của Thanh Xuyên, ngàn vạn lần đừng tỏ ra nao núng. Theo tôi, tốt nhất là hai người chuyển đến khu tập thể nhà máy thép mà ở, cách xa Chu Mỹ Linh ra, không cho họ cơ hội gặp mặt, thời gian trôi qua, vấn đề sẽ được giải quyết."
"Ừm, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Nguyễn Đào Đào không định nói cho Tiểu Liên biết sự thật, cô ấy muốn tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với Lạc Thanh Xuyên.
Rất nhanh, họ đã đến tiệm may.
Thợ may Ngô Đại Hoa cầm lấy hai tấm vải, cười nói: "Mẹ chồng cháu thật là chịu chi, trước đây đã thích làm đẹp rồi, sao qua năm mới lại còn thích làm đẹp hơn cả trước đây nữa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ cháu nói, mặc quần áo mới có thể khiến tâm trạng thoải mái, chỗ nào cũng thoải mái rồi thì người mới khỏe mạnh, quần áo chính là thuốc, là nhu yếu phẩm, cháu thấy nói rất đúng."
Giờ đây, Nguyễn Đào Đào thật tâm tán thành quan điểm này, mỗi khi cô ấy mặc quần áo mới, tâm trạng đều đặc biệt tốt.
Ngô Đại Hoa nghe xong cười ha hả, cũng thấy có lý, tiếc là điều kiện gia đình không cho phép, nếu không bà ấy cũng ngày nào cũng mặc đồ mới.
"Con bé nhà tôi cũng thích làm đẹp, nó với mẹ chồng cháu rất hợp nhau."
Nguyễn Đào Đào theo bản năng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng con gái bà ấy đâu,
"Thịnh Hạ đâu? Hôm nay sao không thấy ạ?”
"Nó đi xem mắt rồi, không biết có thành không nữa, nó kén chọn lắm."
Nói đến cô con gái lắm chiêu của mình, Ngô Đại Hoa bất đắc dĩ thở dài.
Chuyện riêng tư của người khác, Nguyễn Đào Đào không hỏi thêm nữa. Trần Tiểu Liên còn phải đo may quần áo, thời gian rất lâu, cô ấy không đợi nữa, trả tiền công may rồi rời đi.
Mua thịt dê xong, trên đường về nhà, Nguyễn Đào Đào không nhịn được nhớ lại những lời Trần Tiểu Liên đã nói.
Từng câu từng chữ như vang vọng trong lòng, đến cả Lạc Thanh Xuyên đi đến gần cũng không phát hiện ra.
Mãi đến khi người đàn ông chặn đường đi của cô ấy, cô ấy mới sực tỉnh ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt tuấn tú kia, ngơ ngác hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro