[70] Xuyên Thành Mẹ Chồng Bạo Sủng Nàng Dâu
A
2024-08-17 08:58:20
Thấy thái độ anh tốt, Dương Anh Lan nhẫn nại đáp: "Nhà hàng đã đặt xong rồi, ở ngay gần khu tập thể, làm sáu bàn, ngoài họ hàng hai bên ra, đồng chí cũng có thể mời bạn bè thân thiết, dù sao cũng là đồng chí bỏ tiền, mời ai là quyền của đồng chí."
Hôm nay cô bận rộn, quên mất phải giữ vẻ lạnh lùng, giọng nói trở nên êm tai dễ nghe, còn mang theo chút tùy ý.
Đầu dây bên kia có chút nhiễu, do bị nhiễu sóng nên Lạc Chi Lễ không còn nhạy bén như mọi khi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của cô đã khác trước.
Cứ như thể bước ra khỏi giếng trời, bỗng nhiên nhìn thấy trời quang mây tạnh.
Chỉ là không biết, sự thay đổi trong tâm trạng này là do đâu?
Anh không suy nghĩ sâu xa.
"Tôn Xuân Sinh có gọi điện thoại cho tôi, nhắc đến chuyện của cháu trai ông ta, có phải đồng chí đang nhúng tay vào chuyện nhà họ không?"
(Note: Tôn Xuân Sinh là chú của Tôn Thịnh, không phải cha, mong bạn đọc thông cảm và cập nhật lại thông tin)
Dương Anh Lan lộ vẻ chán ghét, tưởng anh cũng muốn làm thuyết khách: "Ừ, có chuyện gì sao?"
"Nếu gặp khó khăn gì, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đừng ngại."
Lạc Chi Lễ là người luôn giữ lời hứa, dù bất cứ lúc nào cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn.
Dương Anh Lan kinh ngạc nhướn mày, khó tin hỏi: "Đồng chí không ngăn cản tôi sao?"
"Ngăn cản đồng chí làm gì?" Lạc Chi Lễ hỏi ngược lại.
"Đồng chí không cần nể mặt Tôn Xuân Sinh sao?"
"Không cần, đồng chí cứ làm những gì mình muốn."
Giây phút này, Dương Anh Lan bỗng phát hiện ra, người đàn ông già này cũng có lúc thật đáng yêu.
"Được rồi, vậy tôi cứ làm theo ý mình, cảm ơn đồng chí đã hiểu cho."
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt cô nở nụ cười.
Tiểu Trương thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ, bởi vì vợ chồng này vẫn luôn giữ khoảng cách với nhau.
"Chủ nhiệm, chị cười gì vậy? Kể em nghe với được không?"
Dương Anh Lan kìm nén nụ cười, thuận miệng nói: "Không có gì, con trai sắp cưới vợ, tôi vui thôi. Đúng rồi, Phùng Linh bên đó thế nào rồi? Mấy hôm nay có ai đến gây chuyện với cô ấy không?"
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Trương lộ vẻ lo lắng: "Có đấy ạ, nhà mẹ đẻ của cô ấy vẫn đến tìm, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, may mà chị có tầm nhìn xa, ra lệnh cấm người ngoài vào khu nhà tập thể nữ, nếu không thì đã không yên ổn như thế này rồi."
Tôn Thịnh bên kia cũng chưa chịu từ bỏ ý định, nhưng gã là kẻ sĩ diện, lại sợ Tôn Xuân Sinh, nên không dám đến nhà máy gây chuyện.
Dương Anh Lan trầm ngâm một lúc, quyết định hẹn cả hai bên ra ngoài, giải quyết dứt điểm vấn đề.
Sáng hôm sau, cô đến nhà ăn của nhà máy, tìm một chỗ ngồi xuống, còn chưa kịp gọi người thì Tôn Thịnh với vẻ mặt u ám đã từ trong bếp đi ra.
“Chủ nhiệm Dương, bây giờ không phải giờ ăn cơm, cô đến đây làm gì?"
Dương Anh Lan liếc nhìn đồng hồ, ngước mắt lên hỏi: “Tiểu Trương không báo cho cậu à? Hôm nay giải quyết chuyện ly hôn của cậu và Phùng Linh.”
Nghe đến hai chữ “ly hôn”, Tôn Thịnh kích động hẳn lên, “Tôi đã nói tám trăm lần rồi, cô bớt lo chuyện bao đồng đi! Cẩn thận tôi xử cô đấy!”
Hắn ta mặt mày hung dữ, như thể giây tiếp theo sẽ rút dao ra đâm người, mọi người trong nhà ăn thấy vậy đều sợ hãi.
Dương Anh Lan từng lăn lộn trong giới kinh doanh hai mươi năm, hạng người máu lạnh nào mà chưa từng gặp, cô căn bản không sợ, còn cười khẩy một tiếng, “Thái độ này của cậu là muốn giết tôi đấy à? Khuyên cậu tốt nhất đừng manh động, nếu không mất việc lại còn phải ngồi tù, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”
Hôm nay cô bận rộn, quên mất phải giữ vẻ lạnh lùng, giọng nói trở nên êm tai dễ nghe, còn mang theo chút tùy ý.
Đầu dây bên kia có chút nhiễu, do bị nhiễu sóng nên Lạc Chi Lễ không còn nhạy bén như mọi khi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của cô đã khác trước.
Cứ như thể bước ra khỏi giếng trời, bỗng nhiên nhìn thấy trời quang mây tạnh.
Chỉ là không biết, sự thay đổi trong tâm trạng này là do đâu?
Anh không suy nghĩ sâu xa.
"Tôn Xuân Sinh có gọi điện thoại cho tôi, nhắc đến chuyện của cháu trai ông ta, có phải đồng chí đang nhúng tay vào chuyện nhà họ không?"
(Note: Tôn Xuân Sinh là chú của Tôn Thịnh, không phải cha, mong bạn đọc thông cảm và cập nhật lại thông tin)
Dương Anh Lan lộ vẻ chán ghét, tưởng anh cũng muốn làm thuyết khách: "Ừ, có chuyện gì sao?"
"Nếu gặp khó khăn gì, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đừng ngại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Chi Lễ là người luôn giữ lời hứa, dù bất cứ lúc nào cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn.
Dương Anh Lan kinh ngạc nhướn mày, khó tin hỏi: "Đồng chí không ngăn cản tôi sao?"
"Ngăn cản đồng chí làm gì?" Lạc Chi Lễ hỏi ngược lại.
"Đồng chí không cần nể mặt Tôn Xuân Sinh sao?"
"Không cần, đồng chí cứ làm những gì mình muốn."
Giây phút này, Dương Anh Lan bỗng phát hiện ra, người đàn ông già này cũng có lúc thật đáng yêu.
"Được rồi, vậy tôi cứ làm theo ý mình, cảm ơn đồng chí đã hiểu cho."
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt cô nở nụ cười.
Tiểu Trương thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ, bởi vì vợ chồng này vẫn luôn giữ khoảng cách với nhau.
"Chủ nhiệm, chị cười gì vậy? Kể em nghe với được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Anh Lan kìm nén nụ cười, thuận miệng nói: "Không có gì, con trai sắp cưới vợ, tôi vui thôi. Đúng rồi, Phùng Linh bên đó thế nào rồi? Mấy hôm nay có ai đến gây chuyện với cô ấy không?"
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Trương lộ vẻ lo lắng: "Có đấy ạ, nhà mẹ đẻ của cô ấy vẫn đến tìm, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, may mà chị có tầm nhìn xa, ra lệnh cấm người ngoài vào khu nhà tập thể nữ, nếu không thì đã không yên ổn như thế này rồi."
Tôn Thịnh bên kia cũng chưa chịu từ bỏ ý định, nhưng gã là kẻ sĩ diện, lại sợ Tôn Xuân Sinh, nên không dám đến nhà máy gây chuyện.
Dương Anh Lan trầm ngâm một lúc, quyết định hẹn cả hai bên ra ngoài, giải quyết dứt điểm vấn đề.
Sáng hôm sau, cô đến nhà ăn của nhà máy, tìm một chỗ ngồi xuống, còn chưa kịp gọi người thì Tôn Thịnh với vẻ mặt u ám đã từ trong bếp đi ra.
“Chủ nhiệm Dương, bây giờ không phải giờ ăn cơm, cô đến đây làm gì?"
Dương Anh Lan liếc nhìn đồng hồ, ngước mắt lên hỏi: “Tiểu Trương không báo cho cậu à? Hôm nay giải quyết chuyện ly hôn của cậu và Phùng Linh.”
Nghe đến hai chữ “ly hôn”, Tôn Thịnh kích động hẳn lên, “Tôi đã nói tám trăm lần rồi, cô bớt lo chuyện bao đồng đi! Cẩn thận tôi xử cô đấy!”
Hắn ta mặt mày hung dữ, như thể giây tiếp theo sẽ rút dao ra đâm người, mọi người trong nhà ăn thấy vậy đều sợ hãi.
Dương Anh Lan từng lăn lộn trong giới kinh doanh hai mươi năm, hạng người máu lạnh nào mà chưa từng gặp, cô căn bản không sợ, còn cười khẩy một tiếng, “Thái độ này của cậu là muốn giết tôi đấy à? Khuyên cậu tốt nhất đừng manh động, nếu không mất việc lại còn phải ngồi tù, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro