Xem Mắt
2024-08-07 12:49:59
Mã Linh Ngọc sắp cử hành hôn lễ, nói là hôn lễ nhưng thực tế cũng chỉ là làm mấy bàn tiệc rượu. Chu Niệm Niệm không thể không thầm cảm thán, hôn nhân ở niên đại này thật đơn giản.
Chu Niệm Niệm tặng cô ấy một bộ quần áo, khiến Mã Linh Ngọc sung sướng vô cùng, còn nói sẽ nhờ cả gia đình mình cùng với gia đình chồng tìm đối tượng giới thiệu cho cô.
Đúng vậy, chẳng bao lâu nữa là tới ngày xuống nông thôn, Chu Niệm Niệm không thể không cân nhắc tới việc kết hôn. Cô cảm thấy kiếm người kết hôn dễ hơn so với tìm việc.
Đến tối, cả Cố gia lại họp gia đình, lần họp này mục đích là để tìm đối tượng cho Chu Niệm Niệm.
Cuối cùng ngươi một lời ta một câu, lại không thương lượng ra kết quả gì, chỉ nói đi xem mắt trước rồi lại tính.
Chu Niệm Niệm cũng rất kỳ vọng với đối tượng kết hôn, dù sao thì cô sống hai đời nhưng chưa từng kết hôn lần nào.
Bà Cố đã tìm đến bà mối nổi danh nhất trong hẻm, nhờ bà ấy tìm giúp cháu mình một đối tượng tốt, còn hứa sẽ trả thù lao hậu hĩnh.
Bà mối cũng quen biết rất nhiều thanh niên chưa vợ, xế chiều hôm đó bà ấy đã để một xấp ảnh lên bàn.
Người đầu tiên là một người đàn ông thoạt nhìn rất nho nhã, tướng mạo của người này không phải hình mẫu lý tưởng của Chu Niệm Niệm.
Kiếp trước cô đã từng thấy rất nhiều nam thần tượng, trong mắt Niệm Niệm, người đàn ông này chỉ có thể tính là không xấu.
“Đồng chí Chu, đồng chí đã từng đọc sách gì rồi?”
Hiện tại đi xem mắt cũng phải có văn hóa thế ư? Chu Niệm Niệm nghĩ thầm trong lòng, nhưng vẫn thuận theo mà kể ra tên một vài cuốn sách.
Kế tiếp hai người nương theo đề tài về sách mà nói chuyện.
Càng trò chuyện, Chu Niệm Niệm càng không thích người này, bởi vì anh ta nói ra rất nhiều tựa sách vốn là sách cấm của thời đại này.
Nói không chừng trong nhà anh ta có loại sách như vậy. Nếu để cho người khác biết, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị tố cáo.
Kế tiếp Chu Niệm Niệm cũng không đặt nặng tâm tư.
“Đồng chí Chu, tôi cảm thấy đồng chí rất tốt, đồng chí cảm thấy tôi thế nào?”
“Tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp, tôi khuyên anh nên giấu những cuốn sách kia đi, tránh cho sau này bị người nào đó tố cáo.”
Nói xong mấy lời này, Chu Niệm Niệm đứng dậy rời đi, cô không muốn ngày sau phải sống trong lo lắng.
Người này không được, dưới sự sắp xếp của bà mai, rất nhanh cô đã được giới thiệu đi xem mắt với một người khác.
“Đồng chí Chu, mẹ tôi nói sau khi kết hôn tôi vẫn phải đưa hết tiền lương cho bà ấy, đồng chí thì phụ trách việc nhà giặt quần áo, nấu cơm, sinh con, những thứ khác đồng chí không cần quan tâm, chỉ việc hưởng phúc thôi, mẹ tôi còn nói…”
“Ngừng lại, không cần mẹ anh nói, phúc nhà anh tôi không hưởng được.”
Cứu tôi với, người này đúng là mama boy chính hiệu, cho nên mục đích của anh ta không phải là muốn cưới vợ mà chỉ đang tìm một cái máy đẻ, một người hầu miễn phí.
Hết người này tới người khác, Chu Niệm Niệm đã không còn hi vọng vào kết hôn nữa.
Chu Niệm Niệm tặng cô ấy một bộ quần áo, khiến Mã Linh Ngọc sung sướng vô cùng, còn nói sẽ nhờ cả gia đình mình cùng với gia đình chồng tìm đối tượng giới thiệu cho cô.
Đúng vậy, chẳng bao lâu nữa là tới ngày xuống nông thôn, Chu Niệm Niệm không thể không cân nhắc tới việc kết hôn. Cô cảm thấy kiếm người kết hôn dễ hơn so với tìm việc.
Đến tối, cả Cố gia lại họp gia đình, lần họp này mục đích là để tìm đối tượng cho Chu Niệm Niệm.
Cuối cùng ngươi một lời ta một câu, lại không thương lượng ra kết quả gì, chỉ nói đi xem mắt trước rồi lại tính.
Chu Niệm Niệm cũng rất kỳ vọng với đối tượng kết hôn, dù sao thì cô sống hai đời nhưng chưa từng kết hôn lần nào.
Bà Cố đã tìm đến bà mối nổi danh nhất trong hẻm, nhờ bà ấy tìm giúp cháu mình một đối tượng tốt, còn hứa sẽ trả thù lao hậu hĩnh.
Bà mối cũng quen biết rất nhiều thanh niên chưa vợ, xế chiều hôm đó bà ấy đã để một xấp ảnh lên bàn.
Người đầu tiên là một người đàn ông thoạt nhìn rất nho nhã, tướng mạo của người này không phải hình mẫu lý tưởng của Chu Niệm Niệm.
Kiếp trước cô đã từng thấy rất nhiều nam thần tượng, trong mắt Niệm Niệm, người đàn ông này chỉ có thể tính là không xấu.
“Đồng chí Chu, đồng chí đã từng đọc sách gì rồi?”
Hiện tại đi xem mắt cũng phải có văn hóa thế ư? Chu Niệm Niệm nghĩ thầm trong lòng, nhưng vẫn thuận theo mà kể ra tên một vài cuốn sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kế tiếp hai người nương theo đề tài về sách mà nói chuyện.
Càng trò chuyện, Chu Niệm Niệm càng không thích người này, bởi vì anh ta nói ra rất nhiều tựa sách vốn là sách cấm của thời đại này.
Nói không chừng trong nhà anh ta có loại sách như vậy. Nếu để cho người khác biết, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị tố cáo.
Kế tiếp Chu Niệm Niệm cũng không đặt nặng tâm tư.
“Đồng chí Chu, tôi cảm thấy đồng chí rất tốt, đồng chí cảm thấy tôi thế nào?”
“Tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp, tôi khuyên anh nên giấu những cuốn sách kia đi, tránh cho sau này bị người nào đó tố cáo.”
Nói xong mấy lời này, Chu Niệm Niệm đứng dậy rời đi, cô không muốn ngày sau phải sống trong lo lắng.
Người này không được, dưới sự sắp xếp của bà mai, rất nhanh cô đã được giới thiệu đi xem mắt với một người khác.
“Đồng chí Chu, mẹ tôi nói sau khi kết hôn tôi vẫn phải đưa hết tiền lương cho bà ấy, đồng chí thì phụ trách việc nhà giặt quần áo, nấu cơm, sinh con, những thứ khác đồng chí không cần quan tâm, chỉ việc hưởng phúc thôi, mẹ tôi còn nói…”
“Ngừng lại, không cần mẹ anh nói, phúc nhà anh tôi không hưởng được.”
Cứu tôi với, người này đúng là mama boy chính hiệu, cho nên mục đích của anh ta không phải là muốn cưới vợ mà chỉ đang tìm một cái máy đẻ, một người hầu miễn phí.
Hết người này tới người khác, Chu Niệm Niệm đã không còn hi vọng vào kết hôn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro