Lên Tàu Hỏa
2024-08-07 12:49:59
“Đại Mai, hôm qua tôi nghe nói Xuân Kiều nhà bà đăng ký xuống nông thôn, không phải hôm nay đã đi rồi chứ?”
Không biết là ai trong đám người hô lên một tiếng, Tôn Đại Mai nghe được tranh thủ chạy ra ngoài, đoàn chừng là tới văn phòng thanh niên tri thức.
Lúc này, Lý Xuân Kiều đã ngồi lên xe lửa, chẳng qua nơi cô ta tới là biên cương.
Nhóm thanh niên tri thức này đều xuất phát hôm nay, chỉ có điều một nhóm tới biên cương, một nhóm ở tỉnh này.
Nhờ vào những lời Chu Mộc Lan nói với chủ nhiệm Vương, Lý Xuân Kiều đã bị phân tới biên cương.
Khi không nhìn thấy Hàn Thạc, Lý Xuân Kiều đã hối hận. Cô ta không quan tâm mình sẽ đi đâu, cô ta chỉ quan tâm bên cạnh có Hàn Thạc hay không thôi. Nếu không có Hàn Thạc, sau này còn ôm bắp đùi kiểu gì được nữa?
Nhưng giờ cô ta có hối hận cũng muộn rồi, dù sao cũng không thể nhảy xuống xe được.
Bên phía Chu Niệm Niệm, cô cũng không vui vẻ gì. Tuy cô mới ở chung với người Cố gai được một tháng, nhưng lại cảm nhận được rất nhiều yêu thương.
Tuy trong tiểu thuyết miêu tả người Chu gia cũng không tệ, nhưng dù sao đó cũng là tiểu thuyết, mình cũng đã thoát khỏi tình tiết gả cho tra nam, ai biết những người khác có thay đổi gì không.
Mang theo cảm giác không nỡ rời xa Cố gia và thấp thỏm về Chu gia, Chu Niệm Niệm chờ được bạn thân Mã Linh Ngọc của mình.
Mã Linh Ngọc nhân giờ ăn trưa chạy tới, mang tới phiếu lương thực thông dụng toàn quốc cho Chu Niệm Niệm.
Nói tới phiếu lương thực, đêm qua hai vợ chồng Trương Hồng Lệ cũng mang phiếu lương thực toàn quốc tới cho Chu Niệm Niệm.
Mọi người đều biết cô sắp xuống nông thôn, đều tưởng cô tới chỗ rất xa, ai biết cô vốn không ra khỏi tỉnh, dùng phiếu lương thực của tỉnh cũng được.
Nghe thấy Chu Niệm Niệm nói mình sẽ tới nơi không xa nơi này, Mã Linh Ngọc cũng yên tâm hơn một chút.
Chẳng qua cô ấy vẫn cố gắng nhét phiếu lương thực cho Chu Niệm Niệm, cũng dặn Chu Niệm Niệm tới nơi rồi nhớ viết thư cho cô ấy.
Mã Linh Ngọc đi rồi, Cố gia ngoại trừ Chu Mộc Lan đều trở về đầy đủ. Hôm qua mọi người đã thương lượng xong, tất cả mọi người sẽ tiễn cô đi.
Khi bỏ hành lý lên xe lửa, Hàn Thạc cũng tới, chính hắn chỉ có một túi quần áo nhỏ.
Cố Giai kéo hắn qua một bên nói gì đó. Người Cố gia như đã tập mãi thành quen, cũng không thấy lạ, đều không nói thêm gì.
Anh trai chị dâu thấy ngõ hẻm bên cạnh có bán bánh nướng, lập tức đi mua mấy cái bánh nướng cho Niệm Niệm.
Cố Đại Ngưu móc một xấp tiền từ trong túi ra nhét cho Niệm Niệm.
“Niệm Niệm, đây là tiền cha dùng để mua thuốc lá, cho con hết, con cầm đi, xuống nông thôn mà gặp phải uất ức gì cứ viết thư về nhà, có chuyện gì gấp thì cứ gọi tới bệnh viện của mẹ con, nếu không làm nổi thì làm ít một chút, tuyệt đối đừng để bản thân phải chịu uất ức.”
Cố Đại Ngưu nói xong lời này, Chu Niệm Niệm cũng không nhịn được nữa, khóc rống lên.
“Đừng khóc đừng khóc, để người ta nhìn thấy người ta cười cho đó.” Cố Đại Ngưu an ủi, nhưng chẳng có tác dụng gì mấy.
Không biết là ai trong đám người hô lên một tiếng, Tôn Đại Mai nghe được tranh thủ chạy ra ngoài, đoàn chừng là tới văn phòng thanh niên tri thức.
Lúc này, Lý Xuân Kiều đã ngồi lên xe lửa, chẳng qua nơi cô ta tới là biên cương.
Nhóm thanh niên tri thức này đều xuất phát hôm nay, chỉ có điều một nhóm tới biên cương, một nhóm ở tỉnh này.
Nhờ vào những lời Chu Mộc Lan nói với chủ nhiệm Vương, Lý Xuân Kiều đã bị phân tới biên cương.
Khi không nhìn thấy Hàn Thạc, Lý Xuân Kiều đã hối hận. Cô ta không quan tâm mình sẽ đi đâu, cô ta chỉ quan tâm bên cạnh có Hàn Thạc hay không thôi. Nếu không có Hàn Thạc, sau này còn ôm bắp đùi kiểu gì được nữa?
Nhưng giờ cô ta có hối hận cũng muộn rồi, dù sao cũng không thể nhảy xuống xe được.
Bên phía Chu Niệm Niệm, cô cũng không vui vẻ gì. Tuy cô mới ở chung với người Cố gai được một tháng, nhưng lại cảm nhận được rất nhiều yêu thương.
Tuy trong tiểu thuyết miêu tả người Chu gia cũng không tệ, nhưng dù sao đó cũng là tiểu thuyết, mình cũng đã thoát khỏi tình tiết gả cho tra nam, ai biết những người khác có thay đổi gì không.
Mang theo cảm giác không nỡ rời xa Cố gia và thấp thỏm về Chu gia, Chu Niệm Niệm chờ được bạn thân Mã Linh Ngọc của mình.
Mã Linh Ngọc nhân giờ ăn trưa chạy tới, mang tới phiếu lương thực thông dụng toàn quốc cho Chu Niệm Niệm.
Nói tới phiếu lương thực, đêm qua hai vợ chồng Trương Hồng Lệ cũng mang phiếu lương thực toàn quốc tới cho Chu Niệm Niệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều biết cô sắp xuống nông thôn, đều tưởng cô tới chỗ rất xa, ai biết cô vốn không ra khỏi tỉnh, dùng phiếu lương thực của tỉnh cũng được.
Nghe thấy Chu Niệm Niệm nói mình sẽ tới nơi không xa nơi này, Mã Linh Ngọc cũng yên tâm hơn một chút.
Chẳng qua cô ấy vẫn cố gắng nhét phiếu lương thực cho Chu Niệm Niệm, cũng dặn Chu Niệm Niệm tới nơi rồi nhớ viết thư cho cô ấy.
Mã Linh Ngọc đi rồi, Cố gia ngoại trừ Chu Mộc Lan đều trở về đầy đủ. Hôm qua mọi người đã thương lượng xong, tất cả mọi người sẽ tiễn cô đi.
Khi bỏ hành lý lên xe lửa, Hàn Thạc cũng tới, chính hắn chỉ có một túi quần áo nhỏ.
Cố Giai kéo hắn qua một bên nói gì đó. Người Cố gia như đã tập mãi thành quen, cũng không thấy lạ, đều không nói thêm gì.
Anh trai chị dâu thấy ngõ hẻm bên cạnh có bán bánh nướng, lập tức đi mua mấy cái bánh nướng cho Niệm Niệm.
Cố Đại Ngưu móc một xấp tiền từ trong túi ra nhét cho Niệm Niệm.
“Niệm Niệm, đây là tiền cha dùng để mua thuốc lá, cho con hết, con cầm đi, xuống nông thôn mà gặp phải uất ức gì cứ viết thư về nhà, có chuyện gì gấp thì cứ gọi tới bệnh viện của mẹ con, nếu không làm nổi thì làm ít một chút, tuyệt đối đừng để bản thân phải chịu uất ức.”
Cố Đại Ngưu nói xong lời này, Chu Niệm Niệm cũng không nhịn được nữa, khóc rống lên.
“Đừng khóc đừng khóc, để người ta nhìn thấy người ta cười cho đó.” Cố Đại Ngưu an ủi, nhưng chẳng có tác dụng gì mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro