Đồng Dao (1)
2024-08-07 12:49:59
Một lát sau, Doãn Khai Dương đã bắt đầu nói chuyện với Hàn Thạc, hai nữ đồng chí ở đối diện thỉnh thoảng cũng chen vào một câu, duy chỉ có Niệm Niệm và mỹ nữ bên cạnh không nói gì.
Chu Niệm Niệm chỉ đơn thuần là không muốn nói chuyện. Hai nữ đồng chí đối diện đã cảm thấy hứng thú với Hàn Thạc, mà Doãn Khai Dương thì rõ là kẻ ng ngốc ngây thơ, vì thế chẳng được bao lâu, hắn đã hận không thể khai rõ 18 đời tổ tông nhà mình ra.
“Cũng không biết cậu ấy được điều tới đâu. Từ khi bọn mình lên xe tới giờ, cô ấy chưa nói câu nào, cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, khiến mình cũng không dám chủ động bắt chuyện.”
Lúc này mỹ nữ đã đi vệ sinh, Doãn Khai Dương mới dám chuyển chủ đề lên người người ta.
“Ai biết được, có thể cô ấy ỷ mình xinh đẹp nên không muốn quan tâm tới chúng ta. Theo tôi thấy, cô ấy còn không đẹp bằng Mạn Đình đâu.”
“Lệ Quyên, cậu không nên nói thế, mình đâu đẹp bằng chị gái kia.”
Tiền Lệ Quyên với Vũ Mạn Đình kẻ xướng người họa, rất kỳ quái. Chu Niệm Niệm cảm thấy hai người này một người mắt có vấn đề, một người không tự biết mình.
Vũ Mạn Đình chỉ có thể tính là thanh tú, thật sự không dính nổi tới hai chữ mỹ nhân.
“Nói không chừng người ta chỉ chẳng muốn quan tâm tới mấy người thôi.” Chu Niệm Niệm chỉnh lại.
Thấy mỹ nữ còn chưa trở về, cô nói với Hàn Thạc: “Anh Hàn Thạc, anh trông chừng hành lý giúp em với nha, em đi vệ sinh một chuyến.”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi.
Chu Niệm Niệm mới vừa chen tới chỗ nhà vệ sinh đã thấy một bà lão túm lấy một cô gái, trông cô gái như mất ý thức, bị bà lão kéo đi, trên đầu còn bị khăn quàng cổ phủ kín.
Nhưng sao trông quần áo của cô gái kia quen thuộc quá vậy? Hình như là mỹ nữ ngồi ngay bên cạnh cô...
Chu Niệm Niệm nghĩ thầm trong lòng, không phải cô gặp đám buôn người trong truyện niên đại rồi chứ?
Mặc dù trong lòng rất căng thẳng, nhưng cô cũng biết trước mắt, quan trọng nhất là nghĩ cách cứu người.
Quay về gọi Hàn Thạc? Hơi không thực tế. Lúc tới cô phải chen chúc lắm mới đến được, nếu giờ quay về, sợ rằng khi trở lại người ta đã đi đâu mất rồ.
Nhưng cô cũng không dám tùy tiện hành động, ai biết người nọ có đồng bọn hay không.
Hiện tại đã sắp tới trạm kế tiếp, nếu không cứu được cô ấy khi tàu còn đang chạy, chờ khi tàu tới trạm, đoán chừng bọn họ sẽ kéo cô ấy xuống.
Đúng lúc này, có nhân viên tàu tới tuần tra. Chu Niệm Niệm vội gọi đối phương lại.
“Đồng chí, tôi nghi ngờ đám người kia là đám buôn người, người trong ngực đối phương là bạn của tôi.” Chu Niệm Niệm lặng lẽ nói với nhân viên tàu hỏa.
Nhân viên tàu hỏa vừa nghe thấy thế đã vội dặn cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó vội vàng chạy đi gọi người.
Sau một hồi nỗ lực, trước khi xe tới trạm, các nhân viên trên tàu hỏa đã cứu được mỹ nữ từ trong tay đám buôn người, đồng thời còn phát hiện mấy tên đồng bọn của bọn chúng.
Nhưng mỹ nữ vẫn còn hôn mê. Nhân viên tàu hỏa hất nước lên mặt cô ấy, Chu Niệm Niệm lại véo tay cô ấy, cuối cùng cô ấy mới chậm rãi mở mắt ra.
Chu Niệm Niệm chỉ đơn thuần là không muốn nói chuyện. Hai nữ đồng chí đối diện đã cảm thấy hứng thú với Hàn Thạc, mà Doãn Khai Dương thì rõ là kẻ ng ngốc ngây thơ, vì thế chẳng được bao lâu, hắn đã hận không thể khai rõ 18 đời tổ tông nhà mình ra.
“Cũng không biết cậu ấy được điều tới đâu. Từ khi bọn mình lên xe tới giờ, cô ấy chưa nói câu nào, cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, khiến mình cũng không dám chủ động bắt chuyện.”
Lúc này mỹ nữ đã đi vệ sinh, Doãn Khai Dương mới dám chuyển chủ đề lên người người ta.
“Ai biết được, có thể cô ấy ỷ mình xinh đẹp nên không muốn quan tâm tới chúng ta. Theo tôi thấy, cô ấy còn không đẹp bằng Mạn Đình đâu.”
“Lệ Quyên, cậu không nên nói thế, mình đâu đẹp bằng chị gái kia.”
Tiền Lệ Quyên với Vũ Mạn Đình kẻ xướng người họa, rất kỳ quái. Chu Niệm Niệm cảm thấy hai người này một người mắt có vấn đề, một người không tự biết mình.
Vũ Mạn Đình chỉ có thể tính là thanh tú, thật sự không dính nổi tới hai chữ mỹ nhân.
“Nói không chừng người ta chỉ chẳng muốn quan tâm tới mấy người thôi.” Chu Niệm Niệm chỉnh lại.
Thấy mỹ nữ còn chưa trở về, cô nói với Hàn Thạc: “Anh Hàn Thạc, anh trông chừng hành lý giúp em với nha, em đi vệ sinh một chuyến.”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi.
Chu Niệm Niệm mới vừa chen tới chỗ nhà vệ sinh đã thấy một bà lão túm lấy một cô gái, trông cô gái như mất ý thức, bị bà lão kéo đi, trên đầu còn bị khăn quàng cổ phủ kín.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sao trông quần áo của cô gái kia quen thuộc quá vậy? Hình như là mỹ nữ ngồi ngay bên cạnh cô...
Chu Niệm Niệm nghĩ thầm trong lòng, không phải cô gặp đám buôn người trong truyện niên đại rồi chứ?
Mặc dù trong lòng rất căng thẳng, nhưng cô cũng biết trước mắt, quan trọng nhất là nghĩ cách cứu người.
Quay về gọi Hàn Thạc? Hơi không thực tế. Lúc tới cô phải chen chúc lắm mới đến được, nếu giờ quay về, sợ rằng khi trở lại người ta đã đi đâu mất rồ.
Nhưng cô cũng không dám tùy tiện hành động, ai biết người nọ có đồng bọn hay không.
Hiện tại đã sắp tới trạm kế tiếp, nếu không cứu được cô ấy khi tàu còn đang chạy, chờ khi tàu tới trạm, đoán chừng bọn họ sẽ kéo cô ấy xuống.
Đúng lúc này, có nhân viên tàu tới tuần tra. Chu Niệm Niệm vội gọi đối phương lại.
“Đồng chí, tôi nghi ngờ đám người kia là đám buôn người, người trong ngực đối phương là bạn của tôi.” Chu Niệm Niệm lặng lẽ nói với nhân viên tàu hỏa.
Nhân viên tàu hỏa vừa nghe thấy thế đã vội dặn cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó vội vàng chạy đi gọi người.
Sau một hồi nỗ lực, trước khi xe tới trạm, các nhân viên trên tàu hỏa đã cứu được mỹ nữ từ trong tay đám buôn người, đồng thời còn phát hiện mấy tên đồng bọn của bọn chúng.
Nhưng mỹ nữ vẫn còn hôn mê. Nhân viên tàu hỏa hất nước lên mặt cô ấy, Chu Niệm Niệm lại véo tay cô ấy, cuối cùng cô ấy mới chậm rãi mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro