Chu Gia Thôn (4...
2024-08-07 12:49:59
“Nhà bọn họ có 4 gian, tuy cũng là nhà phôi đất nhưng mái là mái ngói, mưa không bị dột, đông không lọt gió, đúng là không tệ.”
“Hơn nữa trong nhà còn trống một gian phòng, nhưng mấy đứa con trai trong nhà cũng không được ở, nghe nói phòng đó là giữ lại cho cô em gái duy nhất của đại đội trưởng.”
Chu Niệm Niệm vốn không định nhận thân với Chu gia quá sớm, nhưng nghe thấy những lời này, cô lại muốn đi xem.
…
Bên kia, Chu Mãn Quyển mới vừa dắt xe trâu về đã chạy ngay tới nhà Chu Kiến Quốc.
“Chú Mãn Quyển, đã đón các thanh niên tri thức về rồi ư? Hẳn chú còn chưa ăn cơm đúng không? Mau vào nhà đi.”
Vừa vào sân, Chu Mãn Quyển đã được vợ Chu Kiến Quốc là Trần Phượng Chi tiếp đón nhiệt tình.
“Phượng Chi, chú không đói bụng, chú tới tìm Kiến Quốc nói về tình huống của thanh niên tri thức.” Nói xong ông ấy đi thẳng vào trong nhà.
Vừa nghe thấy Chu Mãn Quyển đã đón về 6 thanh niên tri thức 2 nam 4 nữ, đám người Chu gia đều im lặng.
Thoáng cái đã có nhiều người đến như vậy, đúng là khiến bọn họ không chịu nổi.
“Nhưng có một cô bé khiến người ta yêu thích vô cùng, trông rất nhỏ con nhưng cũng đã đầy 18, còn tới từ tỉnh chúng ta, tinh thần giác ngộ cao lắm, trông còn giống Mộc Hòa lúc còn trẻ nữa.”
Vì một miếng bánh mà Chu Niệm Niệm được Chu Mãn Quyển đánh giá rất cao.
“Tới từ tỉnh thành, lại rất giống Mộc Hòa? Mãn Quyển, cô bé kia tên gì vậy?” Trong lòng Chu Đại Sơn mơ hồ có cảm giác như tìm về được con gái của mình.
“A, con bé cũng họ Chu, tên rất hay, là Chu Niệm Niệm.”
Chu Mãn Quyển vừa nói xong, tất cả mọi người Chu gia đã mất bình tĩnh.
“Chú, tư liệu thanh niên tri thức ở phòng đại đội đúng không? Chú mau lấy tới đây cho bọn cháu xem thử.” Người phản ứng lại đầu tiên vẫn là Trần Phượng Chi.
“Đúng đúng đúng, mau đi đi.” Chu Đại Sơn cũng thúc giục.
“Anh, anh sao vậy? Con bé kia có vấn đề gì ư?” Chu Mãn Quyển cảm thấy khó hiểu.
“Con bé Mộc Hòa sinh ra lúc trước tên Niệm Niệm, tôi đã nói con bé được dì con bé đưa lên tỉnh nuôi nấng mà mấy người không tin.”
Đúng thế, người trong thôn đều tưởng Chu Niệm Niệm chết nôn, ngay cả hành động chừa lại một phòng của người Chu gia cũng bị bọn họ đánh giá là điên rồ.
“Cha, dì con tên Chu Mộc Lan, dượng tên Cố Đại Ngưu đúng không? Đây chính là em gái con, Niệm Niệm trở về rồi!”
Lúc này Lâm Kiến Quốc cũng quay về, đường đường là nam nhi bảy thước lúc này lại rớt nước mắt. Cô em gái được cả nhà thương nhớ cuối cùng cũng trở về rồi.
Hiểu rõ nguyên nhân, lại thấy người Chu gia kích động như thế, Chu Mãn Quyển lặng lẽ rời đi.
“Em đi gọi Niệm Niệm về, khu cứ điểm của thanh niên tri thức đâu phải chỗ cho người ở.” Người nói ra lời này là Lý Thúy Liên, cũng là mẹ kế của Chu Kiến Quốc.
“Dì con bé, bà đừng đi vội, tôi nghĩ nếu Niệm Niệm không trực tiếp về nhà, hẳn là do con bé chưa muốn nhận chúng ta, đợi ngày mai đi gặp con bé rồi lại tính. Nếu con bé không muốn nhận, chúng ta cũng đừng miễn cưỡng.”
“Hơn nữa trong nhà còn trống một gian phòng, nhưng mấy đứa con trai trong nhà cũng không được ở, nghe nói phòng đó là giữ lại cho cô em gái duy nhất của đại đội trưởng.”
Chu Niệm Niệm vốn không định nhận thân với Chu gia quá sớm, nhưng nghe thấy những lời này, cô lại muốn đi xem.
…
Bên kia, Chu Mãn Quyển mới vừa dắt xe trâu về đã chạy ngay tới nhà Chu Kiến Quốc.
“Chú Mãn Quyển, đã đón các thanh niên tri thức về rồi ư? Hẳn chú còn chưa ăn cơm đúng không? Mau vào nhà đi.”
Vừa vào sân, Chu Mãn Quyển đã được vợ Chu Kiến Quốc là Trần Phượng Chi tiếp đón nhiệt tình.
“Phượng Chi, chú không đói bụng, chú tới tìm Kiến Quốc nói về tình huống của thanh niên tri thức.” Nói xong ông ấy đi thẳng vào trong nhà.
Vừa nghe thấy Chu Mãn Quyển đã đón về 6 thanh niên tri thức 2 nam 4 nữ, đám người Chu gia đều im lặng.
Thoáng cái đã có nhiều người đến như vậy, đúng là khiến bọn họ không chịu nổi.
“Nhưng có một cô bé khiến người ta yêu thích vô cùng, trông rất nhỏ con nhưng cũng đã đầy 18, còn tới từ tỉnh chúng ta, tinh thần giác ngộ cao lắm, trông còn giống Mộc Hòa lúc còn trẻ nữa.”
Vì một miếng bánh mà Chu Niệm Niệm được Chu Mãn Quyển đánh giá rất cao.
“Tới từ tỉnh thành, lại rất giống Mộc Hòa? Mãn Quyển, cô bé kia tên gì vậy?” Trong lòng Chu Đại Sơn mơ hồ có cảm giác như tìm về được con gái của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A, con bé cũng họ Chu, tên rất hay, là Chu Niệm Niệm.”
Chu Mãn Quyển vừa nói xong, tất cả mọi người Chu gia đã mất bình tĩnh.
“Chú, tư liệu thanh niên tri thức ở phòng đại đội đúng không? Chú mau lấy tới đây cho bọn cháu xem thử.” Người phản ứng lại đầu tiên vẫn là Trần Phượng Chi.
“Đúng đúng đúng, mau đi đi.” Chu Đại Sơn cũng thúc giục.
“Anh, anh sao vậy? Con bé kia có vấn đề gì ư?” Chu Mãn Quyển cảm thấy khó hiểu.
“Con bé Mộc Hòa sinh ra lúc trước tên Niệm Niệm, tôi đã nói con bé được dì con bé đưa lên tỉnh nuôi nấng mà mấy người không tin.”
Đúng thế, người trong thôn đều tưởng Chu Niệm Niệm chết nôn, ngay cả hành động chừa lại một phòng của người Chu gia cũng bị bọn họ đánh giá là điên rồ.
“Cha, dì con tên Chu Mộc Lan, dượng tên Cố Đại Ngưu đúng không? Đây chính là em gái con, Niệm Niệm trở về rồi!”
Lúc này Lâm Kiến Quốc cũng quay về, đường đường là nam nhi bảy thước lúc này lại rớt nước mắt. Cô em gái được cả nhà thương nhớ cuối cùng cũng trở về rồi.
Hiểu rõ nguyên nhân, lại thấy người Chu gia kích động như thế, Chu Mãn Quyển lặng lẽ rời đi.
“Em đi gọi Niệm Niệm về, khu cứ điểm của thanh niên tri thức đâu phải chỗ cho người ở.” Người nói ra lời này là Lý Thúy Liên, cũng là mẹ kế của Chu Kiến Quốc.
“Dì con bé, bà đừng đi vội, tôi nghĩ nếu Niệm Niệm không trực tiếp về nhà, hẳn là do con bé chưa muốn nhận chúng ta, đợi ngày mai đi gặp con bé rồi lại tính. Nếu con bé không muốn nhận, chúng ta cũng đừng miễn cưỡng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro