Hiểu Lầm Nhau (...
2024-08-07 12:49:59
Ăn sáng xong, các thanh niên tri thức bắt đầu làm việc. Đoàn người Chu Niệm Niệm theo Trần Chí Quốc đi mượn lương thực.
Nhà của đại đội tương đối khí phái, gạch xanh ngói nhỏ, nghe nói là phòng ở địa chủ ngày trước để lại.
Ba gian chính giữa sân, Trần Chí Quốc nói đó là trường tiểu học của thôn bọn họ. Bởi vì số lượng học sinh có thể đi học rất ít cho nên trường học cũng chỉ có một giáo viên, chính là con gái của kế toán Chu Mãn Quyển.
Hai gian phía tây có thể tính là phòng làm việc của đại đội, ba gian phía đông thì là kho lúa với kho chứa một số đồ linh tinh.
Chu Niệm Niệm gặp được anh trai cả Chu Kiến Quốc của mình ở chính nơi này.
“Đại đội trưởng, tôi dẫn bọn họ đi mượn lương thực.”
“Được, mỗi người chỉ có thể mượn trước 20 cân lương thực, khoai lang cũng chỉ có thể cho 20 cân, sau này phải lấy điểm lao động ra trả.”
“Đại đội trưởng, vậy nếu không đủ điểm lao động thì phải làm sao bây giờ?” Doãn Khai Dương hỏi ra câu mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.
“Không đủ thì lấy tiền mua, sẽ tính theo giá cả trên trấn, mọi người cũng có thể tới các gia đình trong thôn dùng đồ trao đổi.” Chu Kiến Quốc trả lời.
Chu Niệm Niệm đứng phía sau cùng. Vì cô hơi thấp nên Chu Kiến Quốc không nhìn thấy cô.
Chờ tới khi Chu Niệm Niệm lấy lương thực, Chu Kiến Quốc mới nhìn thấy rõ em gái của mình.
Con bé thật sự quá giống mẹ, nhưng trông nhỏ xíu xiu, cũng không biết con bé có thể thích ứng với cuộc sống nơi này không, cũng không biết con bé có chịu về nhà hay không…
Nhưng Chu Kiến Quốc vẫn không dám nói nhiều câu nào. Sáng sớm nay khi đi làm, cha đã dặn dò phải để Niệm Niệm tự quyết định, nếu con bé không muốn nhận, không ai được ép buộc con bé.
Khi Chu Kiến Quốc quan sát Niệm Niệm, Niệm Niệm cũng đang quan sát hắn, trong lòng còn hơi căng thẳng.
Tướng mạo của Chu Kiến Quốc hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của người thời đại này, mặt chữ quốc tiêu chuẩn, khi không cười trông hắn rất nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta có cảm giác trưởng thành chín chắn và rất an toàn.
Chu Niệm Niệm thấy hắn đối xử với mình cũng không khác gì những người khác, nghĩ rằng rất có thể hắn còn chưa nhận ra mình hoặc người Chu gia cũng không chào đón cô.
Nếu là vậy, vậy cô cũng không cần dán lên làm gì, cứ coi như không quen là được, cô chỉ là một thanh niên tri thức bình thường.
Sau khi nhận lương thực xong, mọi người lại định đi làm tủ. Chu Niệm Niệm cũng muốn làm một cái tủ, nếu không muốn lấy đồ từ không gian ra sẽ rất bất tiện.
Nhưng cô lại không muốn tới Chu gia, vì thế cô nhờ Đồng Dao đặt thêm một cái tủ giúp mình.
Hiện tại ít việc, Chu Đại Sơn cũng không cần xuống ruộng, chỉ ở nhà làm một vài đơn mộc. Nhưng vào những mùa nhà nông bận rộn, ông ấy cũng sẽ xuống ruộng.
Khi mấy người Đồng Dao tới Chu gia, trong Chu gia chỉ có một mình Chu Đại Sơn ở nhà.
Trên thực tế, từ sáng sớm Chu Đại Sơn đã ngóng chờ thời điểm thanh niên tri thức sang đây.
Nhà của đại đội tương đối khí phái, gạch xanh ngói nhỏ, nghe nói là phòng ở địa chủ ngày trước để lại.
Ba gian chính giữa sân, Trần Chí Quốc nói đó là trường tiểu học của thôn bọn họ. Bởi vì số lượng học sinh có thể đi học rất ít cho nên trường học cũng chỉ có một giáo viên, chính là con gái của kế toán Chu Mãn Quyển.
Hai gian phía tây có thể tính là phòng làm việc của đại đội, ba gian phía đông thì là kho lúa với kho chứa một số đồ linh tinh.
Chu Niệm Niệm gặp được anh trai cả Chu Kiến Quốc của mình ở chính nơi này.
“Đại đội trưởng, tôi dẫn bọn họ đi mượn lương thực.”
“Được, mỗi người chỉ có thể mượn trước 20 cân lương thực, khoai lang cũng chỉ có thể cho 20 cân, sau này phải lấy điểm lao động ra trả.”
“Đại đội trưởng, vậy nếu không đủ điểm lao động thì phải làm sao bây giờ?” Doãn Khai Dương hỏi ra câu mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.
“Không đủ thì lấy tiền mua, sẽ tính theo giá cả trên trấn, mọi người cũng có thể tới các gia đình trong thôn dùng đồ trao đổi.” Chu Kiến Quốc trả lời.
Chu Niệm Niệm đứng phía sau cùng. Vì cô hơi thấp nên Chu Kiến Quốc không nhìn thấy cô.
Chờ tới khi Chu Niệm Niệm lấy lương thực, Chu Kiến Quốc mới nhìn thấy rõ em gái của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con bé thật sự quá giống mẹ, nhưng trông nhỏ xíu xiu, cũng không biết con bé có thể thích ứng với cuộc sống nơi này không, cũng không biết con bé có chịu về nhà hay không…
Nhưng Chu Kiến Quốc vẫn không dám nói nhiều câu nào. Sáng sớm nay khi đi làm, cha đã dặn dò phải để Niệm Niệm tự quyết định, nếu con bé không muốn nhận, không ai được ép buộc con bé.
Khi Chu Kiến Quốc quan sát Niệm Niệm, Niệm Niệm cũng đang quan sát hắn, trong lòng còn hơi căng thẳng.
Tướng mạo của Chu Kiến Quốc hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của người thời đại này, mặt chữ quốc tiêu chuẩn, khi không cười trông hắn rất nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta có cảm giác trưởng thành chín chắn và rất an toàn.
Chu Niệm Niệm thấy hắn đối xử với mình cũng không khác gì những người khác, nghĩ rằng rất có thể hắn còn chưa nhận ra mình hoặc người Chu gia cũng không chào đón cô.
Nếu là vậy, vậy cô cũng không cần dán lên làm gì, cứ coi như không quen là được, cô chỉ là một thanh niên tri thức bình thường.
Sau khi nhận lương thực xong, mọi người lại định đi làm tủ. Chu Niệm Niệm cũng muốn làm một cái tủ, nếu không muốn lấy đồ từ không gian ra sẽ rất bất tiện.
Nhưng cô lại không muốn tới Chu gia, vì thế cô nhờ Đồng Dao đặt thêm một cái tủ giúp mình.
Hiện tại ít việc, Chu Đại Sơn cũng không cần xuống ruộng, chỉ ở nhà làm một vài đơn mộc. Nhưng vào những mùa nhà nông bận rộn, ông ấy cũng sẽ xuống ruộng.
Khi mấy người Đồng Dao tới Chu gia, trong Chu gia chỉ có một mình Chu Đại Sơn ở nhà.
Trên thực tế, từ sáng sớm Chu Đại Sơn đã ngóng chờ thời điểm thanh niên tri thức sang đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro