Họp Gia Đình
2024-08-07 12:49:59
“Anh lừa em làm cái gì? Chắc chắn 100%. Nhưng hình như em gái không muốn nhận chúng ta. Cha kêu anh lên tìm em về, mọi người cùng thương lượng xem nên làm thế nào bây giờ.”
“Được, vậy em đi xin phép nghỉ, em về với anh luôn.” Nói xong, Chu Kiến Dân lập tức đi tìm lãnh đạo xin nghỉ.
…
Ở Chu gia thôn, Tiền Lệ Quyên với Vũ Mạn Đình chạy tới Chu gia tìm đại đội trưởng tố cáo.
Chu Kiến Quốc không có nhà, tiếp đón bọn họ là Trần Phượng Chi. Trần Phượng Chi chỉ nói mình đã biết chuyện rồi, chờ khi đại đội trưởng trở về sẽ nói cho đại đội trưởng biết rồi đuổi hai người về.
Bọn họ vừa ra tới ngoài cửa, Chu Điềm Vũ tinh quái đã gọi bọn họ lại.
“Chị, em nghĩ hai người nên trở về lén tìm cách giải quyết đi thì hơn. Cha em không được thân thiện lắm đâu.”
“Lúc nhỏ cha em còn từng theo ông ngoại giết quỷ Nhật, em sợ tới lúc đó cha em sẽ dọa các chị sợ chết khiếp.” Nói xong cô bé quay đầu đi về.
Vừa về tới nhà, Chu Điềm Vũ đã chạy vào bẩm báo tiến độ nhiệm vụ cho Trần Phượng Chi biết.
Những lời vừa rồi cũng không phải ý của cô bé, mà là mẹ cô bé dặn cô bé nói như vậy.
Mà mục đích của Trần Phượng Chi cũng rất đơn giản, chỉ không muốn mấy việc vặt vãnh này ảnh hưởng tới người đàn ông nhà mình.
Phải biết rằng Chu Kiến Quốc ra đời vào năm 40, khi đó Chu gia thôn đã coi như thái bình rồi, vốn không có cơ hội nhìn thấy quỷ Nhật.
Thế nhưng những lời này cũng có tác dụng, hẳn đã hù dọa Vũ Mạn Đình với Tiền Lệ Quyên rồi. Sau khi trở lại cứ điểm thanh niên tri thức, bọn họ cũng không nhắc lại chuyện xảy ra lúc trưa.
Bọn họ không sao, nhưng phía Chu gia lại bắt đầu buồn thúi ruột.
Mới ngày đầu tiên mà bên cứ điểm thanh niên tri thức đã xảy ra chuyện như vậy, sao Niệm Niệm có thể sống ở đó được? Lỡ con bé bị bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?
…
Buổi tối, sau khi Chu Kiến Hoa về nhà, Chu Kiến Quốc với Chu Kiến Dân cũng đã về tới nhà.
“Anh ba, sao anh cũng quay về rồi?”
Từ khi đi làm Chu Kiến Dân rất hiếm khi về nhà, không phải ngày lễ hay ngày tết hắn sẽ không về, nên Chu Kiến Hoa hơi hiếu kỳ.
“Chị của con đã về rồi, đang làm thanh niên tri thức trong thôn chúng ta.” Không đợi Chu Kiến Dân trả lời, mẹ hắn Lý Thúy Liên đã nói cho hắn.
“Chị con? Người chị ruột ở tỉnh kia ư? Chị ấy về thật rồi? Đang ở đâu?”
Nói xong hắn lại chạy bay vào phòng tìm kiếm.
Tất cả người Chu gia, ngoại trừ Chu Kiến Quốc là quân nhân ở tỉnh khác, còn lại đều tụ tập đông đủ. Ngay cả Hổ Đầu với Ngưu Đản thường ham chơi cũng ngồi ngay ngắn trong nhà.
“Niệm Niệm trở về rồi, Kiến Quốc cũng đã gặp con bé, nhưng hình như con bé không muốn về nhà, ngay cả hôm nay khi các thanh niên tri thức tới đây đặt tủ con bé cũng chỉ nhờ người khác đặt tủ giúp. Cha nghĩ, hẳn là con bé không muốn nhận chúng ta.”
“Nếu đã vậy, chúng ta cũng đừng quấy rầy con bé thì hơn, bình thường chúng ta cứ âm thầm chăm sóc con bé, khi làm việc thì cố gắng giao cho con bé mấy công việc đơn giản một chút, người trong nhà ra ngoài cũng đừng nói lung tung.”
“Được, vậy em đi xin phép nghỉ, em về với anh luôn.” Nói xong, Chu Kiến Dân lập tức đi tìm lãnh đạo xin nghỉ.
…
Ở Chu gia thôn, Tiền Lệ Quyên với Vũ Mạn Đình chạy tới Chu gia tìm đại đội trưởng tố cáo.
Chu Kiến Quốc không có nhà, tiếp đón bọn họ là Trần Phượng Chi. Trần Phượng Chi chỉ nói mình đã biết chuyện rồi, chờ khi đại đội trưởng trở về sẽ nói cho đại đội trưởng biết rồi đuổi hai người về.
Bọn họ vừa ra tới ngoài cửa, Chu Điềm Vũ tinh quái đã gọi bọn họ lại.
“Chị, em nghĩ hai người nên trở về lén tìm cách giải quyết đi thì hơn. Cha em không được thân thiện lắm đâu.”
“Lúc nhỏ cha em còn từng theo ông ngoại giết quỷ Nhật, em sợ tới lúc đó cha em sẽ dọa các chị sợ chết khiếp.” Nói xong cô bé quay đầu đi về.
Vừa về tới nhà, Chu Điềm Vũ đã chạy vào bẩm báo tiến độ nhiệm vụ cho Trần Phượng Chi biết.
Những lời vừa rồi cũng không phải ý của cô bé, mà là mẹ cô bé dặn cô bé nói như vậy.
Mà mục đích của Trần Phượng Chi cũng rất đơn giản, chỉ không muốn mấy việc vặt vãnh này ảnh hưởng tới người đàn ông nhà mình.
Phải biết rằng Chu Kiến Quốc ra đời vào năm 40, khi đó Chu gia thôn đã coi như thái bình rồi, vốn không có cơ hội nhìn thấy quỷ Nhật.
Thế nhưng những lời này cũng có tác dụng, hẳn đã hù dọa Vũ Mạn Đình với Tiền Lệ Quyên rồi. Sau khi trở lại cứ điểm thanh niên tri thức, bọn họ cũng không nhắc lại chuyện xảy ra lúc trưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ không sao, nhưng phía Chu gia lại bắt đầu buồn thúi ruột.
Mới ngày đầu tiên mà bên cứ điểm thanh niên tri thức đã xảy ra chuyện như vậy, sao Niệm Niệm có thể sống ở đó được? Lỡ con bé bị bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?
…
Buổi tối, sau khi Chu Kiến Hoa về nhà, Chu Kiến Quốc với Chu Kiến Dân cũng đã về tới nhà.
“Anh ba, sao anh cũng quay về rồi?”
Từ khi đi làm Chu Kiến Dân rất hiếm khi về nhà, không phải ngày lễ hay ngày tết hắn sẽ không về, nên Chu Kiến Hoa hơi hiếu kỳ.
“Chị của con đã về rồi, đang làm thanh niên tri thức trong thôn chúng ta.” Không đợi Chu Kiến Dân trả lời, mẹ hắn Lý Thúy Liên đã nói cho hắn.
“Chị con? Người chị ruột ở tỉnh kia ư? Chị ấy về thật rồi? Đang ở đâu?”
Nói xong hắn lại chạy bay vào phòng tìm kiếm.
Tất cả người Chu gia, ngoại trừ Chu Kiến Quốc là quân nhân ở tỉnh khác, còn lại đều tụ tập đông đủ. Ngay cả Hổ Đầu với Ngưu Đản thường ham chơi cũng ngồi ngay ngắn trong nhà.
“Niệm Niệm trở về rồi, Kiến Quốc cũng đã gặp con bé, nhưng hình như con bé không muốn về nhà, ngay cả hôm nay khi các thanh niên tri thức tới đây đặt tủ con bé cũng chỉ nhờ người khác đặt tủ giúp. Cha nghĩ, hẳn là con bé không muốn nhận chúng ta.”
“Nếu đã vậy, chúng ta cũng đừng quấy rầy con bé thì hơn, bình thường chúng ta cứ âm thầm chăm sóc con bé, khi làm việc thì cố gắng giao cho con bé mấy công việc đơn giản một chút, người trong nhà ra ngoài cũng đừng nói lung tung.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro