Chuyện Xưa (1)
2024-08-07 12:49:59
Buổi chiều khi bắt đầu làm việc, Lý Thúy Liên vẫn dẫn theo ba đứa nhỏ, còn mang cho Đồng Dao với Chu Niệm Niệm mỗi người một quả trứng gà.
Đồng Dao được sủng mà sợ, cảm thấy Lý Thúy Liên quá tốt rồi.
Mà tới lúc này, Niệm Niệm cũng biết rõ suy nghĩ của người Chu gia, bọn họ muốn nhận co nhưng lại không dám.
Từ thái độ của Lý Thúy Liên và hai anh em Kiến Hoa Kiến Dân lúc sáng có thể nhìn ra, bọn họ đều thận trọng, ngay cả ba đứa nhỏ cũng đang lấy lòng cô.
Chu Niệm Niệm nghĩ, nhận thì nhận đi, cô cũng đã thừa nhận thay nguyên chủ rồi.
Chuyện dọn phân heo cũng không tới phiên Niệm Niệm ra tay, hai anh em Chu Kiến Hoa lại tới rồi, bọn họ chủ động nhận lấy việc này.
“Ha, cuối cùng tôi cũng biết Lý Thúy Liên bà có tính toán gì rồi. Tôi còn đang nói sao tự dưng bà lại gọi hai nữ thanh niên tri thức tới chăn heo, hóa ra là định chọn con dâu?”
Sáng sớm, người tên Vương Đại Ny lại tới.
“Bà còn dám nói lung tung nữa tôi xé nát cái miệng bà, bà xấu lòng xấu dạ nhưng đừng tưởng ai cũng xấu bụng như bà.”
Lý Thúy Liên ném đồ trong tay xuống, muốn nhào lên đánh Vương Đại Ny.
“Sao lại kêu tôi nói lung tung? Bà thấy mấy đồng chí thanh niên tri thức mông lớn mắn đẻ, muốn gả cho Kiến Dân nhà bà chứ gì?”
“Mọi người đều biết thanh niên tri thức khá trẻ tuổi, vừa lúc đợi mấy năm nữa có thể gả cho Kiến Hoa. Tôi nói sai sao?”
Nhưng lúc này Lý Thúy Liên đã không cho bà ta có cơ hội ói bậy nữa, bà cầm lấy lưỡi hái bên cạnh lên, chém tới, dọa Vương Đại Ny sợ tới mức chạy mất dạng.
Đồng Dao ở bên cạnh thầm hô “Dì Liên lợi hại!”
“Hai đứa đừng hiểu lầm, dì không có ý đó đâu, dì chỉ không ưng mấy người thích đặt điều linh tinh thôi.” Lý Thúy Liên tranh thủ giải thích.
“Dì Liên, lúc còn trẻ dì từng lấy dao chém mẹ chồng thật ư?” Đồng Dao rất tò mò chuyện này, trực tiếp hỏi.
“Đúng là chém thật, là mẹ chồng trước, cũng là bà nội ruột thịt của Kiến Dân.”
“Mẹ chồng trước?”
“Đúng, dì dẫn theo Kiến Dân gả cho cha Kiến Hoa, Kiến Quốc với Kiến Quân đều không phải con ruột của dì.”
Sau đó, Lý Thúy Liên lại nhân cơ hội này mà nói tới chuyện lúc trước.
Lý Thúy Liên vốn là con dâu Vương gia, lúc còn trẻ, mới vừa tới Vương gia bà đã bị nhà chồng bắt nạt.
Có một lần bà còn bị mẹ chồng của bà đẩy từ trên sườn núi xuống, vừa lúc mẹ Kiến Quốc nhìn thấy, đưa bà tới Chu gia để ông ngoại Kiến Quốc chữa thương cho bà.
“Con người phải tự vùng lên, nếu mình không vùng lên ai cũng có thể bắt nạt mình. Người khác đối xử với mình thế nào, mình phải trả lại gấp bội, nhìn xem sau này còn ai dám bắt nạt mình nữa.”
Đây là những lời Chu Mộc Hòa từng nói với bà.
Cũng vì mấy lời này, bà đã vùng lên thật sự. Khi bị mẹ chồng mắng, bà mắng lại, mẹ chồng đánh bà, bà bèn lấy dao chém đối phương.
Từ đó về sau, mẹ chồng của bà không dám mắng bà nữa thật.
Đồng Dao được sủng mà sợ, cảm thấy Lý Thúy Liên quá tốt rồi.
Mà tới lúc này, Niệm Niệm cũng biết rõ suy nghĩ của người Chu gia, bọn họ muốn nhận co nhưng lại không dám.
Từ thái độ của Lý Thúy Liên và hai anh em Kiến Hoa Kiến Dân lúc sáng có thể nhìn ra, bọn họ đều thận trọng, ngay cả ba đứa nhỏ cũng đang lấy lòng cô.
Chu Niệm Niệm nghĩ, nhận thì nhận đi, cô cũng đã thừa nhận thay nguyên chủ rồi.
Chuyện dọn phân heo cũng không tới phiên Niệm Niệm ra tay, hai anh em Chu Kiến Hoa lại tới rồi, bọn họ chủ động nhận lấy việc này.
“Ha, cuối cùng tôi cũng biết Lý Thúy Liên bà có tính toán gì rồi. Tôi còn đang nói sao tự dưng bà lại gọi hai nữ thanh niên tri thức tới chăn heo, hóa ra là định chọn con dâu?”
Sáng sớm, người tên Vương Đại Ny lại tới.
“Bà còn dám nói lung tung nữa tôi xé nát cái miệng bà, bà xấu lòng xấu dạ nhưng đừng tưởng ai cũng xấu bụng như bà.”
Lý Thúy Liên ném đồ trong tay xuống, muốn nhào lên đánh Vương Đại Ny.
“Sao lại kêu tôi nói lung tung? Bà thấy mấy đồng chí thanh niên tri thức mông lớn mắn đẻ, muốn gả cho Kiến Dân nhà bà chứ gì?”
“Mọi người đều biết thanh niên tri thức khá trẻ tuổi, vừa lúc đợi mấy năm nữa có thể gả cho Kiến Hoa. Tôi nói sai sao?”
Nhưng lúc này Lý Thúy Liên đã không cho bà ta có cơ hội ói bậy nữa, bà cầm lấy lưỡi hái bên cạnh lên, chém tới, dọa Vương Đại Ny sợ tới mức chạy mất dạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Dao ở bên cạnh thầm hô “Dì Liên lợi hại!”
“Hai đứa đừng hiểu lầm, dì không có ý đó đâu, dì chỉ không ưng mấy người thích đặt điều linh tinh thôi.” Lý Thúy Liên tranh thủ giải thích.
“Dì Liên, lúc còn trẻ dì từng lấy dao chém mẹ chồng thật ư?” Đồng Dao rất tò mò chuyện này, trực tiếp hỏi.
“Đúng là chém thật, là mẹ chồng trước, cũng là bà nội ruột thịt của Kiến Dân.”
“Mẹ chồng trước?”
“Đúng, dì dẫn theo Kiến Dân gả cho cha Kiến Hoa, Kiến Quốc với Kiến Quân đều không phải con ruột của dì.”
Sau đó, Lý Thúy Liên lại nhân cơ hội này mà nói tới chuyện lúc trước.
Lý Thúy Liên vốn là con dâu Vương gia, lúc còn trẻ, mới vừa tới Vương gia bà đã bị nhà chồng bắt nạt.
Có một lần bà còn bị mẹ chồng của bà đẩy từ trên sườn núi xuống, vừa lúc mẹ Kiến Quốc nhìn thấy, đưa bà tới Chu gia để ông ngoại Kiến Quốc chữa thương cho bà.
“Con người phải tự vùng lên, nếu mình không vùng lên ai cũng có thể bắt nạt mình. Người khác đối xử với mình thế nào, mình phải trả lại gấp bội, nhìn xem sau này còn ai dám bắt nạt mình nữa.”
Đây là những lời Chu Mộc Hòa từng nói với bà.
Cũng vì mấy lời này, bà đã vùng lên thật sự. Khi bị mẹ chồng mắng, bà mắng lại, mẹ chồng đánh bà, bà bèn lấy dao chém đối phương.
Từ đó về sau, mẹ chồng của bà không dám mắng bà nữa thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro